Khi Nguyễn Vân Tranh trở về phủ Thống đốc, Hoắc Chấn Lâm vừa thoát khỏi một buổi tiệc, đã uống chút rượu, nên giờ đang nằm nghỉ trên ghế sofa ở phòng khách.
Nguyễn Vân Tranh đi đến bên cạnh xoa huyệt thái dương cho ông.
"Em đã đưa Tiểu Kỳ qua đó rồi à?"
"Vâng, hai người họ trò chuyện với nhau khá hợp, Tiểu Kỳ đã giúp đo huyết áp cho Tư Thừa xong rồi nói chuyện một lúc."
"Thân thể của Tư Thừa thế nào rồi?"
"Tốt hơn trước đây một chút, đã có thể chống nạng xuống giường đi lại được, chỉ là..." Nguyễn Vân Tranh cố tình dừng lại.
"Chỉ là sao?"
"Tiểu Chung quả thật không biết chăm sóc người khác, đã tháng 11 rồi mà Tư Thừa vẫn phải đắp chăn mỏng," Nguyễn Vân Tranh ngồi bên cạnh Hoắc Chấn Lâm, nhẹ nhàng xoa bóp cho ông, giọng lo lắng nói: "Hai người họ còn ngủ riêng phòng, Tiểu Chung từ sáng đến tối đều ở trong phòng làm việc viết nghiên cứu, tuy cậu ta có công việc của mình, điều này không có gì sai, nhưng trong nhà có người bệnh, cũng không thể hoàn toàn không quan tâm chứ."
"Ngủ riêng phòng? Thế còn đứa nhỏ thì sao?"
"Đứa bé theo Chung Tức, cũng chẳng mấy khi quan tâm đến ba."
Hoắc Chấn Lâm không giấu được sự khó chịu, "Thật không ra thể thống gì."
Nguyễn Vân Tranh thở dài.
Lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, là con trai út của Hoắc Chấn Lâm, Hoắc Tử Thư, năm nay 11 tuổi, vẫn đang học tiểu học. Vừa thấy Hoắc Chấn Lâm, thằng bé chạy bước nhỏ xuống lầu, lao vào lòng ông, "Ba ơi, ba vất vả rồi."
Trước đây Hoắc Chấn Lâm bận rộn công việc, lơ là việc chăm sóc vợ cũ và Hoắc Tư Thừa, giờ đã sắp đến tuổi lục tuần, ông ta trở nên đặc biệt trân trọng thời gian bên con cái. Vuốt ve đầu Hoắc Tử Thư, Hoắc Chấn Lâm không khỏi nhớ đến lúc Hoắc Tư Thừa còn nhỏ.
"Em nói xem, năm đó nếu Tư Thừa nghe theo ý tôi, kết hôn sinh con với cháu trai của Lâm lão tướng quân, thì bây giờ đâu đến mức ra nông nỗi này."
Nguyễn Vân Tranh phụ hoạ theo: "Đúng là như vậy."
"Một đứa trẻ do beta sinh ra, dù tương lai phân hoá thành alpha, cấp độ cũng không thể cao được."
Nguyễn Vân Tranh liếc nhìn Hoắc Tử Thư, trong lòng mong mỏi kết quả phân hoá sau 5 năm nữa nhất định phải như bà ta mong muốn.
"Lúc đó nó quá ngang ngạnh, lại còn phản nghịch, không nghe lời khuyên của tôi, nhất định phải kết hôn với Chung Tức, một cuộc hôn nhân môn không đăng hộ không đối đã trở thành lý do để nhiều người công kích nó, nếu không phải vì nó có thực lực thật sự, chức Thống đốc nhiệm kỳ tiếp theo chưa chắc đã đến lượt nó."
Nghe đến Thống đốc nhiệm kỳ tiếp theo, Nguyễn Vân Tranh hỏi dò: "Đã có thể xác định là Tư Thừa rồi sao?"
Sợ Hoắc Chấn Lâm nghĩ nhiều, bà ta vội giải thích: "Ý em là, liệu có xảy ra chuyện gì bất ngờ không? Em thấy dạo gần đây danh tiếng của giám đốc căn cứ Ocher cũng rất cao."
"Chắc không có gì bất ngờ đâu, hai năm nay Blue Rock phát triển quá nhanh, khả năng lãnh đạo của Tư Thừa ai cũng thấy rõ."
Nguyễn Vân Tranh cười khan hai tiếng: "Vậy thì tốt quá, có thể xác định là Tư Thừa là tốt rồi."
Hoắc Chấn Lâm hỏi về tình hình học tập của Hoắc Tử Thư, còn Nguyễn Vân Tranh một mình đi ra ban công, lấy điện thoại ra, chờ đợi tin nhắn của Kỳ Gia Nhiên.
Bà ta muốn nhanh chóng thấy tin tức Hoắc Tư Thừa và Chung Tức vạch mặt nhau, hôn nhân không thể tiếp tục, muốn thấy Hoắc Tư Thừa khốn khổ vì tình cảm, trăn trở khó ngủ, ý chí suy sụp, cuối cùng tin đồn ngoại tình trong hôn nhân lan truyền khắp nơi, bị thất bại trong cuộc bầu cử Thống đốc sắp tới.
Vì Hoắc Tử Thư, Nguyễn Vân Tranh nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Hoắc Tư Thừa trở thành Thống đốc Liên minh nhiệm kỳ tiếp theo. Bởi vì một khi Hoắc Tư Thừa vượt qua Hoắc Chấn Lâm, trở thành người nắm quyền cao nhất của Liên minh, với tính cách độc đoán của Hoắc Tư Thừa, có thể tưởng tượng được, những ngày tháng sau này của bà ta và Hoắc Tử Thư chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lúc này gió tây nam từ trung tâm Liên minh thổi về phía căn cứ Blue Rock ở phương bắc, lay động những bụi cây xanh vàng xen kẽ, mang theo chút hơi lạnh, thổi vào cửa sổ phòng làm việc. Rèm cửa khẽ động.
Chung Tức nằm trên ghế tựa, cảm nhận làn gió mát lạnh phất qua mặt, bất động, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nghe thấy tiếng Kỳ Gia Nhiên nấu ăn ở tầng dưới.
Kỳ Gia Nhiên thể hiện sự nhiệt tình và tự tin tuyệt đối trong việc chăm sóc Hoắc Tư Thừa, so với anh ta, Chung Tức quả thật không giỏi chăm sóc người bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!