Chương 2: (Vô Đề)

"Đừng bị vẻ ngoài của Chung Tức đánh lừa, ngày còn học ở Học viện Quân sự Liên minh, chính cậu ta cố tình quyến rũ nên anh với cậu ta mới thành đôi được. Nếu không, với tư cách chỉ là một beta thì cậu ta làm sao có thể liên hệ với anh được chứ?"

"Cậu ta mỗi ngày đều lượn lờ bên anh, biết mẹ anh đã mất sớm, nên ngày nào cũng mặc bộ quần áo bằng lanh mà mẹ anh yêu thích nhất hồi còn sống, mục đích là để lôi kéo sự chú ý của anh thôi."

"Khi đó anh còn non, nên mới bị cậu ta làm cho say như điếu đổ. Anh thì hay rồi, cứ ngỡ tìm được tình yêu đích thực, chẳng chịu nghe khuyên nhủ của người khác. Đã thế để sống được cùng với cậu ta mà anh chẳng khác gì kẻ điên, còn suýt chút nữa cắt đứt hết quan hệ với gia đình."

"Bởi thế ba nghĩ giờ anh quên cậu ta cũng tốt, coi như để mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo."

"Mà anh cũng nên tìm một omega có độ tương thích cao để kết hôn rồi sinh con đi, khi đó pheromone của anh mới có thể phát huy tác dụng tối đa được."

...

Hoắc Chấn Lâm nói liên tục không ngừng, trong ấn tượng của Hoắc Tư Thừa, người cha luôn để ý địa vị, kiệm lời của mình hiếm khi nào lại có những cuộc trò chuyện chân thành như vậy. Sự ra đi của mẹ khiến mối quan hệ giữa cha con nhà họ Hoắc trở nên tồi tệ đi rất nhiều. Sau khi Hoắc Tư Thừa trưởng thành, Hoắc Chấn Lâm hiếm khi tham dự vào cuộc sống của con trai. Hoắc Chấn Lâm nói rằng Hoắc Tư Thừa từng làm loạn cả nhà vì Chung Tức, nhưng Hoắc Tư Thừa lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Có lẽ đoạn ký ức đó liên quan đến Chung Tức, nên giờ nó đã trở thành một khoảng trống.

"Ba đừng nói gì nữa!" Đầu Hoắc Tư Thừa đau muốn nứt ra, hắn không nhịn được nói: "Cậu ta tốt hay xấu chưa bàn tới, nhưng xin ba đừng can thiệp vào cuộc đời con."

"Mày ——" Sắc mặt Hoắc Chấn Lâm tái mét, "vẫn cứng đầu như thế."

Nguyễn Vân Tranh vội vàng trấn an.

Trước khi Hoắc Chấn Lâm rời đi có nói: "Tóm lại, anh là con trai tôi, có người cha nào muốn hại con mình không."

Suy nghĩ bị tiếng khóc cắt ngang, Hoắc Tư Thừa lại chú ý đến đứa trẻ đang nằm cuối giường. Đứa trẻ khóc, nước mắt chảy ròng ròng. Thằng bé nhỏ xíu, cảm giác như có thể nhấc lên chỉ bằng một tay.

Nó trông giống ai? Giống Chung Tức không? Nhìn nghiêng có vẻ giống, nhất là nốt ruồi nhỏ đó, lại càng giống hơn...

Hoắc Tư Thừa nhớ đến những bức ảnh của mình lúc nhỏ. Liên tưởng này làm hắn giật mình, cảm giác lạ lẫm và kỳ quái xâm chiếm hết tâm trí, cộng thêm tiếng khóc của đứa trẻ làm đầu hắn trở nên váng vất, phần sau gáy bị va đập mạnh cũng trở nên đau nhức âm ỉ.

Chung Tức bước tới, ôm Hoắc Tiểu Bão vào lòng, để cu cậu ngồi trên cánh tay mình, nhẹ nhàng vuốt lưng thằng bé.

Tiếng khóc dần dần dừng lại.

Cô bảo mẫu tinh ý bước tới nhặt con gấu bông, đưa cho Chung Tức, anh nhận lấy rồi quay người rời đi. Từ đầu đến cuối Chung Tức đều không nhìn Hoắc Tư Thừa dù chỉ một cái.

Hoắc Tư Thừa muốn nói nhưng lại thôi.

Khi Chung Tức rời đi, Hoắc Tư Thừa nhìn thấy nửa khuôn mặt của đứa trẻ, nó nằm gác cằm trên vai gầy của Chung Tức, thằng nhỏ khóc rất đáng thương, nước mắt vẫn còn đầm đìa. Hoắc Tư Thừa không có khái niệm về tuổi của đứa bé, chỉ cảm thấy nó thật nhỏ, không lớn hơn con gấu bông của nó là mấy.

Bảo mẫu đứng bên giường, tiễn Chung Tức rời đi xong, cô quay đầu sang nhìn Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa cau mày không hài lòng: "Cô nhìn gì?"

Bảo mẫu lập tức rời khỏi phòng, Hoắc Tư Thừa hình như nghe thấy tiếng cô thở dài nặng nề khi ra khỏi cửa.

Chung Tức ôm Hoắc Tiểu Bão xuống lầu, Hoắc Tiểu Bão nằm trên vai anh, tiếp tục nức nở.

"Mẹ làm bánh ngon lắm."

Hoắc Tiểu Bão cầm chặt con gấu, thút thít nói: "Không cần bánh!"

Tiểu Bão đến giờ mới chỉ từng bị Hoắc Tư Thừa làm cho khóc một lần trong đời. Khi đó, Hoắc Tư Thừa phải đi công tác, có hứa với Hoắc Tiểu Bão sẽ về nhà sau hai ngày nữa. Tuy nhiên, sương mù dày đặc khiến chuyến bay phải hoãn lại cho đến tận tối ngày thứ ba. Hoắc Tiểu Bão tức giận rồi kêu không cần ba nữa, Hoắc Tư Thừa muốn ôm nó, nó cũng không cho ôm. Nhưng khi Hoắc Tư Thừa lên lầu thay quần áo, nó lại thấy tủi thân, rồi khóc toáng lên.

Nghe thấy tiếng khóc, Hoắc Tư Thừa áo còn đang cởi cúc dở đã phải phi xuống dưới lầu, ôm thằng nhỏ, rồi phải xuống giọng năn nỉ, xin lỗi là ba sai, ba sai rồi. Với vẻ mặt đầy ăn năn như vậy, người không biết chắc đều tưởng rằng hắn đã phạm phải một tội ác tày trời nào đó.

Hoắc Tiểu Bão được Hoắc Tư Thừa chiều đến mức trở nên rất nhõng nhẽo, bám người, không chịu được chút ấm ức nào. Lần này cu cậu đã cố gắng khóc thật to, nhưng trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, Hoắc Tiểu Bão sắp ngất xỉu, cảm thấy đau khổ như bị cả thế giới bỏ rơi.

Chung Tức không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại ra cho con xem video lúc Hoắc Tư Thừa gặp nạn.

Đó là video do một du khách quay lại trong chuyến du lịch rừng núi Quân Sơn, chiếc trực thăng không người lái SRH-11 mà Hoắc Tư Thừa ngồi trên đã mất kiểm soát khi bay qua rừng, trong video có thể mơ hồ thấy chấm đen đó nhanh chóng rơi xuống trong vài giây, nguy hiểm đến cực kỳ đáng sợ, làm người xem không khỏi thót tim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!