Chung Tức năm 19 tuổi trông rất non nớt, mái tóc mềm mại suôn thẳng bị gió thổi nên hơi rối, trên đỉnh đầu còn có một lọn tóc hơi vểnh lên. Cậu mặc một chiếc áo hoodie trắng đơn giản và quần jean màu xanh, hai tay để trước người nắm chặt vào nhau một cách lúng túng.
So với omega, Chung Tức cao hơn một chút, nhưng so với alpha lại quá gầy yếu. Cậu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, mỗi khi có tiếng bàn tán xung quanh, cậu lại lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn hai bên. So với những đứa trẻ từ các gia đình chính trị, tài phiệt bên cạnh Hoắc Tư Thừa, cậu trông rất lạc lõng.
Cậu đáng lẽ không nên xuất hiện trong sảnh tiệc này.
Hoắc Chấn Lâm đang ở trước mặt mọi người nên không nổi giận, chỉ mỉm cười nói: "Chào cháu, biểu hiện hôm diễn quân sự rất tốt."
Chung Tức cứng nhắc cười một cái, Hoắc Tư Thừa bỗng cúi người, thân mật nói bên tai Chung Tức: "Nhìn sang phải."
Chung Tức lập tức nhìn qua, thì thấy một dãy bàn dài bày đầy đồ ăn ngon.
Hoắc Tư Thừa nói: "Bên đó có rất nhiều đồ ăn, cậu cứ tùy ý tìm chỗ ngồi đợi tôi, bất kể ai nói chuyện với cậu, cậu đều đừng để ý, tôi sẽ qua đón cậu nhanh nhất có thể."
Chung Tức gật đầu, vội vàng chạy qua đó.
Trung tâm của mọi ánh nhìn chỉ còn lại một mình Hoắc Tư Thừa, hắn một mình đối mặt với Hoắc Chấn Lâm.
Ánh mắt của Hoắc Tư Thừa vẫn luôn theo dõi Chung Tức, nơi đuôi mắt lộ ra sự dịu dàng khác thường, cho đến khi Hoắc Chấn Lâm ho nhẹ một tiếng, hắn mới hoàn hồn, nhìn thẳng vào Hoắc Chấn Lâm, hắn cười giễu cợt, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.
Hoắc Chấn Lâm sắc mặt tái xanh, khó che giấu sự không vui nói: "Lại đây, chào hỏi Lâm lão tướng quân một tiếng đi, ông ấy đã nhiều năm không gặp con rồi."
Bên cạnh, Thịnh Huyên đi tới, ra hiệu cho Hoắc Tư Thừa, ý bảo cháu trai của Lâm lão tướng quân đang ở phía trước.
Hoắc Tư Thừa hiểu ý, nên nói với Hoắc Chấn Lâm: "Chào hỏi thì được, những cái khác thì thôi, bạn tôi đang đợi bên kia."
"Bạn gì cơ?"
Hoắc Tư Thừa nhướn mày, "Bạn đang định theo đuổi."
Hoắc Chấn Lâm ghìm giọng, dùng âm lượng chỉ Hoắc Tư Thừa có thể nghe thấy nói: "Hoang đường, con có biết cậu ta là beta không—"
"Thì sao?" Hoắc Tư Thừa cười với Hoắc Chấn Lâm, lại đánh giá Nguyễn Vân Tranh bên cạnh, châm chọc nói: "Đều là làm chuyện quá giới hạn, sao ba được mà tôi lại không được?"
Sắc mặt Nguyễn Vân Tranh liền thay đổi.
Hoắc Tư Thừa cười đầy ẩn ý.
Lời điên rồ?
Hoắc Tư Thừa cười lạnh một tiếng, mẹ anh Diệp Hội Lam mất chưa đầy một năm, Hoắc Chấn Lâm đã gian díu với giáo viên dạy piano của Hoắc Tư Thừa là Nguyễn Vân Tranh, chuyện này chỉ có rất ít người biết.
Bên ngoài không ai biết thân phận thật của Nguyễn Vân Tranh, bởi vì Hoắc Chấn Lâm đã cho Nguyễn Vân Tranh một thân phận hoàn toàn mới — chuyên gia khách mời đặc biệt của Liên minh kiêm nghệ sĩ piano trẻ Nguyễn Vân Tranh.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Hoắc Chấn Lâm yêu nghệ thuật, đến tuổi trung niên cuối cùng đã gặp được tri âm trong âm nhạc, chỉ có Hoắc Tư Thừa biết được sự thật ghê tởm bên trong.
Cha hắn, người cha mà hắn vốn tự hào, người cha đã lãnh đạo Liên minh hơn mười năm luôn giành được thắng lợi, lại không thể giữ được lòng chung thủy trong hôn nhân, lén lút gian díu với cô giáo dạy piano của con trai, khi Hoắc Tư Thừa biết được chuyện này, chỉ thấy hoang mang cực độ.
Thực ra Diệp Hội Lam cũng biết. Nhưng vì sự ổn định của Liên minh, sự nghiệp của Hoắc Chấn Lâm, và để Hoắc Tư Thừa khỏe mạnh lớn lên, Diệp Hội Lam đã nhẫn nhịn.
Chỉ cần nghĩ đến mẹ, lòng căm hận của Hoắc Tư Thừa lại dâng lên.
Hắn bỏ qua Hoắc Chấn Lâm và Nguyễn Vân Tranh, chủ động đi chào hỏi Lâm lão tướng quân có công trạng lừng lẫy, sau đó gật đầu với omega bên cạnh, rồi xoay người đi về phía khu vực ăn uống.
Omega đó đuổi theo vài bước, thì bị Lâm lão tướng quân gọi lại.
Bóng dáng của Chung Tức bị đám đông nhấn chìm, Hoắc Tư Thừa tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm thấy Chung Tức đang ngồi một mình ở góc.
Cậu lại sắp ngủ rồi. Hai tay chồng lên mép bàn, ngồi mà cũng có thể ngủ gật, đầu gật qua gật lại, trông thật đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!