Chương 16: (Vô Đề)

Chung Tức nhìn thấy mấy tấm ảnh đó. Chúng bị đặt úp xuống, góc ảnh nhàu nát, như thể bị ai đó nắm chặt trong cơn giận dữ, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ của Hoắc Tư Thừa, giọng hắn bình tĩnh, mang chút tự giễu: "Tôi không chắc mình có tư cách nghe cậu giải thích hay không, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm mà."

Chung Tức cúi đầu không nói. Anh cầm tấm ảnh lên xem. Anh thấy mình cầm một quả đào mật trong tay, chợt nhớ ra, đã lâu rồi không mua đào mật cho Hoắc Tiểu Bão ăn.

Chung Tức không thấy những tấm ảnh này có gì lạ, anh thậm chí không nhận ra mình đang cười, anh nghĩ đó chỉ là một biểu cảm lịch sự khi lắng nghe người khác nói chuyện. Nhưng dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, Hoắc Tư Thừa đều nổi giận vì điều này, ngay cả giọng điệu chất vấn cũng gần giống nhau.

Hoắc Tư Thừa trước khi mất trí nhớ hỏi: "Anh muốn nghe em giải thích, anh muốn em nói rõ ràng là em yêu anh."

Sau khi mất trí nhớ lại hỏi: "Tôi không chắc mình có tư cách nghe cậu giải thích hay không, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm mà."

Chung Tức cảm thấy mệt mỏi.

"Từ khi tôi gặp chuyện đến giờ, mọi người xung quanh đều nói tôi trước đây rất yêu cậu, rất tốt với cậu và con. Với tư cách một người cha, tôi đã cố gắng khơi dậy tình cảm để yêu thương Hoắc Tiểu Bão, nhưng với cậu, tôi không có trách nhiệm, tôi nghĩ mình cũng không nợ cậu điều gì cả."

Khi Chung Tức nhìn tấm ảnh cuối cùng, Hoắc Tư Thừa vừa nói xong câu cuối, hàng mi anh khẽ run. Anh không trả lời.

Hoắc Tư Thừa nói với giọng điệu như đã đoán trước: "Tuy từ khi tôi gặp chuyện đến giờ mới chỉ nửa tháng, nhưng tôi đã đoán được cậu sẽ không giải thích, đoán được cậu sẽ im lặng như bây giờ."

Chung Tức bình thản sắp xếp lại bàn làm việc.

"Nếu vậy, rốt cuộc tại sao cậu lại đồng ý kết hôn?"

Chung Tức đặt sách trên bàn vào các kệ sách khác nhau, lần này anh rủ lòng trả lời câu hỏi của Hoắc Tư Thừa.

"Vì anh đã cầu hôn ba lần."

Hoắc Tư Thừa tức giận đến bật cười: "Đó cũng tính là lý do sao?"

Chung Tức đi đến bên cửa sổ, kéo rèm sang hai bên rồi mở cửa sổ ra: "Anh luôn khoa trương trước cửa viện nghiên cứu, khiến người khác bàn tán xôn xao, mà tôi lại rất sợ phiền phức."

Hoắc Tư Thừa khẽ nhướn mày, cười lạnh: "Ra là vậy à, nghe có vẻ thiệt thòi cậu ghê."

Hắn đột nhiên nâng cao giọng: "Nhưng bây giờ cậu có tất cả, có địa vị cao quý nhất, tiền đếm không xuể, một đứa con đáng yêu, thậm chí trước khi tôi mất trí nhớ còn yêu cậu như vậy, cậu có gì bị thiệt thòi đâu? Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?"

Chung Tức bỗng khựng lại, hai tay nắm chặt thành cửa sổ. Có gì bị thiệt thòi chứ? Chung Tức cảm thấy cổ họng dâng lên vị đắng.

Hoắc Tư Thừa đã quên hết tất cả, quên đi những câu chuyện tốt xấu trong quá khứ, những câu chuyện khiến Chung Tức vừa yêu vừa hận. Chung Tức rất ghen tị với người này, hắn luôn phóng khoáng, muốn yêu thì yêu, muốn quên thì quên, cả thế giới đều xoay quanh mỗi mình hắn.

Không khí trong lành từ bên ngoài cửa sổ mang theo cái lạnh của tháng 11 thổi vào, giọng Hoắc Tư Thừa cũng pha lẫn vài phần lạnh lẽo: "Chung Tức à, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, tôi muốn một lời giải thích."

Chung Tức đứng bên cửa sổ quay lưng về phía hắn, bất đắc dĩ nói: "Anh đã có phán đoán chủ quan rồi, lời giải thích của tôi còn có tác dụng gì nữa?"

Chung Tức nhìn về phía bụi cây xa xa. Gió thổi qua, làm kinh động mấy con chim bay lên, nhìn chúng bay xa dần, biến thành vài chấm đen, anh ngẩn ngơ nghĩ, rõ ràng là lỗi của anh, tại sao lại bắt em phải giải thích xin lỗi chứ? Rõ ràng là anh chủ động trêu chọc em mà. Anh nghĩ em rất muốn yêu anh sao?

·

Bảy năm trước.

Cuộc diễn tập quân sự thường niên của Học viện quân sự liên minh bắt đầu trong sự hăng hái đăng ký của các sinh viên.

Trong phòng thay đồ alpha, Thịnh Huyên cởi áo giáp chống đạn và giày đi rừng ra, để sang một bên, một đàn em thân thiết với anh đi tới nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, "Anh Thịnh ơi, bộ đồ này của anh ngầu quá xá, không biết khi nào em mới có thể mặc ra được cảm giác này?"

Thịnh Huyên chỉ về phía cửa sổ, "Người thực sự ngầu ở đằng kia kìa."

Đàn em nhìn theo hướng tay Thịnh Huyên chỉ, liền thấy Hoắc Tư Thừa đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Hoắc Tư Thừa mặc quân phục chiến đấu với áo giáp mang tải trọng, dáng người cao thẳng khỏe mạnh, ít nhất phải một mét chín, khuôn mặt điển trai dù đã tô ngụy trang, hàm như dao khắc, toát lên vẻ sắc bén đầy nam tính, một khẩu súng carbine đặc chủng trong tay hắn như đồ chơi, được hắn xoay một vòng nhẹ nhàng quanh ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!