Hoắc Tiểu Bão không nhận ra sự khác thường giữa ba mẹ, cậu nhóc chỉ hy vọng tối nay có thể ngủ cùng với ba mẹ thôi.
Mặc dù Hoắc Tư Thừa rất thương Hoắc Tiểu Bão, nhưng vì thời gian làm việc của hắn không ổn định, có lúc về muộn, có khi nửa đêm lại nhận được điện thoại khẩn cấp, thêm vào đó nhu cầu của hắn với Chung Tức khá thường xuyên, nên không thích hợp để ngủ chung phòng với Hoắc Tiểu Bão.
Sau khi hai người bàn bạc, quyết định khi Hoắc Tiểu Bão được một tuổi tám tháng, bắt đầu huấn luyện bé con ngủ một mình trong phòng trẻ em. Hoắc Tiểu Bão rất ngoan, sau khi khóc vài ngày thì đã thích nghi. Nhiều nhất chỉ giống như hôm nay, sấm chớp ầm ầm làm cả người lớn cũng sợ, thằng bé mới làm nũng hơn một chút.
Chung Tức rất khó từ chối.
Nhóc lại xin thêm một lần nữa: "Mẹ ơi ở cùng con."
Hoắc Tư Thừa đợi rất lâu vẫn không nghe thấy Chung Tức trả lời, vừa định nói gì đó thì thấy Chung Tức cúi xuống hôn lên má Hoắc Tiểu Bão, "Mẹ còn phải đọc sách một lúc nữa."
Hoắc Tư Thừa mím môi, những lời đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Hoắc Tiểu Bão không hiểu tại sao Chung Tức lại từ chối mình, cảm thấy tổn thương mà nắm chặt vạt áo Chung Tức.
So với Hoắc Tư Thừa, nhóc đương nhiên thân thiết với Chung Tức hơn, dù sao Chung Tức vừa thơm, vừa mềm mại lại dịu dàng, trong khi gần đây Hoắc Tư Thừa luôn thất thường, trên người có mùi khiến nhóc sợ hãi, giống như tiếng sấm bên ngoài, khiến Hoắc Tiểu Bão cảm thấy bất an.
"Hay là tối nay cậu ngủ ở đây đi." Hoắc Tư Thừa nói.
Lời hắn nói ra ngắn gọn, Chung Tức suýt không nghe rõ.
Hoắc Tư Thừa nói một câu đề nghị nghe như ra lệnh vậy, Chung Tức vẫn không đáp lại, cúi đầu đắp chăn cho Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão cầu cứu Hoắc Tư Thừa, "Ba ơi..."
Hoắc Tư Thừa nghĩ trong lòng, cầu cứu ba có tác dụng gì? Mẹ con không chịu ngủ ở đây chính là vì ba đấy.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vì thể diện, hắn phải thể hiện điều gì đó trước mặt con trai, đành phải hạ giọng nói với Chung Tức: "Ngủ ở đây đi, chuyện gì ngày mai nói tiếp."
Cuối cùng Chung Tức miễn cưỡng đồng ý.
Khi Hoắc Tiểu Bão đang nô đùa trong lòng Hoắc Tư Thừa, Chung Tức quay về lấy gối và chăn, Hoắc Tư Thừa che mắt Hoắc Tiểu Bão trêu đùa, Chung Tức nhân lúc mấy giây đó, nhanh chóng trải giường, may mà giường đủ rộng, ngủ ba người cũng thoải mái.
Khi Chung Tức nằm lên giường, Hoắc Tiểu Bão vui vẻ lăn lộn hai vòng, bé bò qua hôn Chung Tức một cái, rồi lại bò vào lòng Hoắc Tư Thừa hôn hắn một cái, trái tim Hoắc Tư Thừa như được bao bọc bởi mật ngọt tan chảy, một lúc quên cả đập.
Đây có phải là cảm giác gia đình ba người không?
Sau khi nô đùa một lúc, Hoắc Tiểu Bão nhanh chóng hết pin. Cu cậu bóp bóp chú gấu nhỏ, mí mắt bắt đầu díp lại. Chung Tức nằm nghiêng bên cạnh nhóc, một tay gối đầu, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lên bụng Hoắc Tiểu Bão.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Chung Tức dỗ dành nhẹ nhàng.
Giọng nói này tự nhiên mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm, như thể truyền đến từ một nơi rất xa xôi, khiến Hoắc Tư Thừa nhớ về một đoạn ký ức từ thưở xưa cũ. Khi đó mẹ hắn là Diệp Hội Lam cũng hát ru để dỗ Hoắc Tư Thừa ngủ, hát bài Cái cầu về nhà bà, "Thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng, con ơi ngủ ngoan nào". Mọi người đều nói Hoắc Tư Thừa lúc nhỏ rất nghịch ngợm, chỉ cần không để ý là leo lên mái nhà phá phách, ăn uống ngủ nghỉ, đến cả những chuyên gia giáo dục chuyên nghiệp nhất cũng phải đau đầu.
Nhưng Diệp Hội Lam vẫn coi hắn như một đứa trẻ, dùng tất cả sự dịu dàng để chăm sóc hắn.
Diệp Hội Lam qua đời khi Hoắc Tư Thừa mười bốn tuổi. Bà ra đi quá sớm, Hoắc Tư Thừa rất muốn nói với bà, mẹ ơi, mẹ xem này, con cũng có con rồi.
Thằng bé bé xíu, rất đáng yêu, ngủ cũng rất ngoan.
Có lẽ là mệt mỏi hoặc buồn ngủ, động tác của Chung Tức cũng bắt đầu chậm lại, trở nên lúc có lúc không. Hoắc Tư Thừa dùng ánh mắt quan sát Chung Tức, phát hiện động tác của anh đã dừng hẳn, hắn lập tức đưa tay muốn thay thế Chung Tức, tiếp tục vỗ về bụng nhỏ của Hoắc Tiểu Bão.
Hai bàn tay chạm vào nhau.
Ngón tay Chung Tức hơi lạnh, còn lòng bàn tay Hoắc Tư Thừa thì khô ráo ấm áp.
Bụng của Hoắc Tiểu Bão trở thành chiến trường giữa hai người, tay Chung Tức đặt trên đó, tay Hoắc Tư Thừa lơ lửng giữa không trung, nếu hạ xuống, sẽ lại chạm vào Chung Tức lần nữa. Nếu là trước đây, Hoắc Tư Thừa tuyệt đối không thể ngờ có một ngày mình lại phải đấu tranh với vấn đề vô lý như vậy.
Kết hôn ba năm, con trai cũng đã hai tuổi rồi, Hoắc Tư Thừa đang đấu tranh xem có nên chạm vào tay người bạn đời trên danh nghĩa của mình hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!