Chương 72: Hoàn chính văn

Sau khi phát hiện mang thai, Hoắc Tư Thừa đã đưa Chung Tức đến núi tuyết Caanan. Nghe nói ở đó có một cái cây thần, Hoắc Tư Thừa bảo rằng muốn cầu phúc cho con yêu của hắn được khỏe mạnh bình an, mọi sự thuận lợi.

Điều mà Hoắc Tư Thừa không biết là, lúc đó trong lòng Chung Tức lại mong ước nguyện ấy được chuyển sang cho người khác. Hoắc Tư Thừa mới là người xứng đáng được cầu chúc bình an nhất.

Thực ra việc mang thai là một sự cố bất ngờ.

Một ngày nọ, Chung Tức bị buộc phải tham dự một bữa tiệc không thể từ chối được. Trong lúc nghỉ giải lao, anh trốn đến một nơi vắng vẻ, để mặc Hoắc Tư Thừa một mình ở trung tâm bữa tiệc chạm ly, tiếp khách. Khi ấy, anh vô tình nghe được có hai người đang bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa.

Người bàn tán về anh và Hoắc Tư Thừa thì nhiều lắm, Chung Tức đã chai sạn với chuyện này, anh đã nghe đủ kiểu lời đánh giá, nên giờ gần như đã bị tê liệt.

Lần này lại có chút mới lạ, người kia kể rằng Hoắc Tư Thừa từng chia sẻ về hình mẫu lý tưởng của mình, nói rằng sau này muốn tìm một người dịu dàng, lại ngoan ngoãn nghe lời.

Người còn lại nghe xong, ngạc nhiên nói: "Nhưng tôi thấy cái anh Chung này đâu có giống kiểu dịu dàng ngoan ngoãn cho lắm đâu."

Người kia giọng điệu rất nhiều chuyện, bắt đầu kể: "Để tôi kể cho mà nghe, thực ra giám đốc tìm beta này chỉ là để phản đối cuộc hôn nhân do ba ảnh sắp đặt thôi. Omega mà ba ảnh muốn giới thiệu là cháu trai của lão tướng quân Lâm ấy, đúng kiểu tính cách dịu dàng, gia thế học vấn lẫn phong thái đều không phải thứ mà beta này có thể so được. Người đó cũng phải lòng giám đốc, nhưng vì giận cha mà giám đốc nhất quyết không chịu đó."

Người kia cảm thán: "Ồ ra là vậy."

Người nọ quả quyết: "Tôi dám đánh cuộc, bọn họ không thể bền lâu được đâu. Đợi khi giám đốc chán rồi, cái anh Chung này còn gì mà để chảnh được nữa. Alpha cấp mười làm sao có thể phí phạm cho một beta chứ?"

Chung Tức nghe người ta nói xấu mình, trong lòng buồn bực. Dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, những từ này chẳng liên quan gì đến Chung Tức cả, bởi bạn học đều đánh giá Chung Tức là lầm lì ít nói, kỳ quặc.

Anh ta giận cha, nên nhất quyết không chịu mối hôn nhân kia. Chứ bộ tôi muốn hả? Rõ ràng là anh ta quấy rối tôi trước, lúc đến kỳ mẫn cảm thì như một kẻ đáng thương phát điên, tôi cũng chẳng thèm đâu.

Chung Tức lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, cũng chẳng quan tâm đó là rượu gì, cúi đầu uống cạn một hơi. Rồi lại uống thêm một ly nữa. Sau đó thì Chung Tức bị say mất.

Trở về nhà, Chung Tức nổi cơn tam bành trong lòng Hoắc Tư Thừa, túm cổ áo hắn, ép hỏi: "Em có dịu dàng không?"

Hoắc Tư Thừa không hiểu mô tê gì cả, ôm Chung Tức đi về phía phòng tắm, nghe Chung Tức hỏi vậy, suy nghĩ trước sau rồi chọn một câu trả lời tưởng như chuẩn sách giáo khoa: "Bé yêu, dù em có dịu dàng hay không thì anh cũng đều yêu em nhất."

Câu này rõ ràng chẳng có gì sai, nhưng Chung Tức vẫn không vui, thậm chí còn càng lúc càng khó chịu, ngồi vào bồn tắm vẫn tiếp tục truy hỏi: "Hoắc Tư Thừa, trước đây anh thực sự chưa từng thích ai sao? Anh rốt cuộc có thích em thật không đó?"

Hoắc Tư Thừa chưa kịp nói gì, đã bị Chung Tức say mèm nhào vào lòng, phòng tắm đầy hơi nước mù mịt, Hoắc Tư Thừa chợt sững người, Chung Tức chưa bao giờ chủ động như vậy.

"Ghét anh quá."

"Em cũng không thích người như anh đâu."

Chung Tức nói ghét không biết bao nhiêu lần, Hoắc Tư Thừa lần nào cũng nghĩ đó chỉ là cách nói thích theo kiểu gắt gỏng thôi. Chung Tức đáng yêu chết đi được, người khác không biết được đâu.

Hoắc Tư Thừa bế ngang Chung Tức lên, tạm dừng kế hoạch tắm rửa, hắn đè con người say bí tỉ này xuống giường, cúi người hôn, khi tình cảm dâng trào, hắn vươn tay lấy đồ ở đầu giường, nhưng bị Chung Tức vòng tay ôm lấy cổ, hắn khàn giọng nói: "Ngoan nào, đợi anh một chút."

Chung Tức không hiểu sao lại nổi cáu. Anh cắn môi Hoắc Tư Thừa, cắn cằm hắn, cắn vai hắn, nhất định không cho Hoắc Tư Thừa lấy bao. Hoắc Tư Thừa bị mê hoặc đến nỗi cả trái tim đều rung động. Hắn cố gắng giữ tỉnh táo, cầm hộp nhỏ ở đầu giường lên, vừa định mở ra, đã bị Chung Tức giật lấy ném vào góc tường.

Hoắc Tư Thừa sững người, nhưng Chung Tức vừa khóc vừa quậy "Hoắc Tư Thừa, em ghét anh chết đi được", vì khóc lóc nháo nhào, cúc áo Chung Tức bị cọ xát đến gần như bung hết, để lộ một mảng da trắng nõn mịn màng, Hoắc Tư Thừa nghẹn họng.

Beta rất khó mang thai, túi thai không phát triển đầy đủ, Hoắc Tư Thừa lần đầu tiên mất lý trí, đánh cược một chút.

Rồi... dính luôn.

Hoắc Tư Thừa áy náy vô cùng, hắn hoàn toàn không muốn để Chung Tức còn nhỏ tuổi phải ở nhà chăm sóc con cái, hắn còn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người mà, thêm nữa hắn cũng không thích trẻ con lắm.

Chung Tức lại khá bình thản, Hoắc Tư Thừa bảo anh uống thuốc. Anh suy nghĩ một lúc rồi không uống. Không biết có phải do hormone thay đổi dẫn đến cảm xúc thay đổi không, người vốn không thích trẻ con như anh lại có chút mong đợi.

Hoắc Tư Thừa hỏi anh tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chung Tức đỏ mặt, chỉ nói: "Em say quá."

Thực ra anh nhớ được đại khái. Anh nhớ Hoắc Tư Thừa vừa hôn vừa nói yêu anh. Lúc đó anh đã say mèm, nói chuyện cũng lộn xộn, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn đáp lại từng câu, liên tục nói yêu anh.

Chung Tức nghĩ: Đây hẳn là yêu rồi. Tình yêu của Hoắc Tư Thừa từ đó đã được định đoạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!