Hoắc Tiểu Bão là người thức dậy đầu tiên.
Trời vừa hửng sáng, nhóc đã bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Thực ra ban đầu cậu nhóc chưa tỉnh hẳn, nhưng trong cơn mơ màng, nhóc cảm thấy có một lực đè nặng đang từ từ ép về phía mình, suýt nữa thì biến nhóc thành một chiếc bánh thịt.
Khi mở mắt ra, cậu nhóc thấy cánh tay rắn chắc của Hoắc Tư Thừa đang vắt qua người nhóc để đặt lên người Chung Tức. Hoắc Tư Thừa đã quên mất sự tồn tại của Hoắc Tiểu Bão, ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn ôm Chung Tức.
Hoắc Tiểu Bão khẽ kêu lên một tiếng, nhưng không ai để ý đến nó cả. Cu cậu nắm nhẹ tay áo của Hoắc Tư Thừa, nhưng điều này chỉ khiến Hoắc Tư Thừa ôm càng chặt hơn. Lúc này Hoắc Tiểu Bão thực sự sắp biến thành chiếc bánh thịt rồi. Hoắc Tiểu Bão chu môi. Nhóc biết ngay mà, nhóc ghét nhất là ngủ chung với ba mẹ, lần nào cũng thế này.
Cậu nhóc lật người, cố gắng ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tư Thừa rồi bò lên chân hắn. Hoắc Tư Thừa cảm thấy trong lòng trống trải, liền thuần thục ôm lấy eo Chung Tức, cả người áp sát vào, ngực dính chặt vào lưng Chung Tức, ôm khít không một kẽ hở.
Hắn vùi mặt vào mái tóc của Chung Tức. Cả chuỗi động tác diễn ra trơn tru, như thể đã chuẩn bị sẵn trong mơ, chỉ đợi Hoắc Tiểu Bão rời đi.
Hoắc Tiểu Bão ngoái đầu nhìn Hoắc Tư Thừa, rồi lại nhìn Chung Tức, thực sự không tìm được chỗ để ngủ, nhóc đành phải nằm trên chân Hoắc Tư Thừa, chán nản ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ. Nó đậu trên bậu cửa, đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cánh. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, muốn chào bạn chim. Nhóc đứng dậy, rón rén bước đến bên cửa sổ, khẽ gõ gõ vào kính cửa sổ, nhưng chưa kịp chào thì bạn chim đã bay mất, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đang cố làm thân của Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão rất thất vọng, ngồi phịch xuống.Chung Tức cảm thấy có một sinh vật nhỏ đang cựa quậy trong lòng mình, lúc đầu tưởng là tay của Hoắc Tư Thừa, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra đó là Hoắc Tiểu Bão.
Chung Tức cúi đầu nhìn xuống, Hoắc Tiểu Bão đang nằm ngang trong lòng anh, dùng hai chân đạp tay Hoắc Tư Thừa, cố gắng đẩy tay Hoắc Tư Thừa ra khỏi eo Chung Tức. Nhưng Hoắc Tư Thừa chỉ cần khẽ xoay cổ tay, Hoắc Tiểu Bão đã ngã nghiêng sang một bên, lại một lần nữa thất bại trong cuộc tấn công.
Cảm thấy Chung Tức đã thức, Hoắc Tiểu Bão lập tức nhào tới. Chung Tức vén chăn quấn nhóc vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Bão ngoan quá."
Hoắc Tiểu Bão ghen tị ghê gớm, ôm lấy cổ Chung Tức nói: "Mẹ ơi, mẹ yêu con nhất phải không?"
Chung Tức khẽ cười, "Đúng vậy."
Hoắc Tiểu Bão lúc này mới hài lòng, tỏ ra tủi thân, thu mình trong lòng Chung Tức. Chung Tức bóp nhẹ mông nó.
Hoắc Tư Thừa vẫn chưa tỉnh, nhưng hắn nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh, nhẹ nhàng êm ái, không hề ồn ào, ngược lại còn khiến hắn càng buồn ngủ hơn, tận hưởng buổi sáng thư thái. Hắn kéo Chung Tức vào lòng, khuôn mặt từ mái tóc chuyển xuống vai Chung Tức.
Sợ râu của ba xấu cào phải mẹ, Hoắc Tiểu Bão đặt tay lên vai Chung Tức, chen giữa Chung Tức và Hoắc Tư Thừa. Chung Tức hôn lên trán Hoắc Tiểu Bão, "Cảm ơn Tiểu Bão."
Hoắc Tiểu Bão nhe răng cười, nói: "Con yêu mẹ nhất!"
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả Hoắc Tiểu Bão cũng không muốn nằm lì trên giường nữa thì Hoắc Tư Thừa mới chậm rãi tỉnh dậy, duỗi người, nửa thân trên đè lên người Chung Tức.
Hoắc Tiểu Bão liền cắn một phát vào cánh tay Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa nhắm mắt, kéo Hoắc Tiểu Bão vào lòng, Hoắc Tiểu Bão sợ hãi kêu ầm lên, hai người đùa giỡn với nhau.
Chung Tức ngồi dậy.
Hoắc Tư Thừa nhìn dáng lưng mảnh khảnh của anh, không kìm được đưa tay luồn vào vạt áo ngủ của Chung Tức, từ eo thon của anh, sờ lên tới tận xương bả vai.
Chung Tức đột nhiên lên tiếng: "Hoắc Tư Thừa, còn mười ngày nữa là kỳ thi tuyển của Viện nghiên cứu Thiên văn."
"Tức Tức nhất định làm được mà."
"Nếu đậu được, em sẽ quay về Liên minh."
Hoắc Tư Thừa ngây người.
Quay về Liên minh... có phải là ý nghĩa như hắn đang nghĩ không?
"Sau khi vào Viện nghiên cứu Thiên văn, em cũng sẽ không dừng những hoạt động xã hội hiện tại, đài phát thanh của em vẫn sẽ tiếp tục hoạt động, em cũng sẽ thường xuyên bôn ba vì những đứa trẻ tự kỷ, em sẽ không vì gia đình mà từ bỏ bất cứ điều gì nữa, cho nên—"
Chung Tức dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nếu điều anh muốn là một con chim hoàng yến, sau khi anh làm việc mệt mỏi về nhà có thể ôm ấp hôn hít để xoa dịu mệt nhọc, thì chúng ta không cần thiết phải tái hôn đâu."
Đêm qua Chung Tức đã suy nghĩ rất lâu. Khi Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão đều đã ngủ, anh mở mắt, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh. Trong lòng anh hoang mang, có một cảm giác mơ hồ khó tả.
"Đương nhiên không phải vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!