"Hư quá." Chung Tức nói.
Hoắc Tiểu Bão chìa bàn tay ra, chạm vào mặt Chung Tức, Chung Tức cắn nhẹ nhóc một cái, nhóc cũng không giận.
"Có phải ba dạy vậy không?"
Hoắc Tiểu Bão cười hì hì, vùi mặt vào ngực Chung Tức, không ngừng làm nũng: "Ba nói tối nay ba ở nhà gỗ."
Chung Tức ngẩng đầu nhìn về phía nhà gỗ. Lớp vỏ màu vàng khiến căn nhà trông như một khung cảnh chỉ có trong truyện cổ tích, như thể giây phút tiếp theo sẽ có một bà mẹ sóc đeo tạp dề bước ra từ bên trong vậy.
Đèn ở cửa nhà đang sáng. Chung Tức bước tới, dành một tay để kéo cửa ra.
Hoắc Tư Thừa đang thong dong nằm trên giường xem tài liệu, vì giường không đủ rộng nên hắn phải hơi còng lưng cúi đầu, vừa thấy Chung Tức bước vào, hắn lập tức thu lại vẻ mặt thảnh thơi, đứng dậy đón hai mẹ con.
Đôi khi Chung Tức nghĩ Hoắc Tư Thừa nên đi làm diễn viên mới hợp, rõ ràng một giây trước còn nhíu mày xem công văn, như thể chỉ cần một cử động thôi là có thể quyết định được tương lai phát triển của một căn cứ, vậy mà giây tiếp theo đã lộ ra vẻ mặt nịnh nọt kia, dè dặt đưa tay ra, làm bộ hỏi: "Tức Tức à, sao em lại đến đây?"
Chung Tức liếc hắn từ trên xuống dưới, rồi nhét Hoắc Tiểu Bão vào lòng đối phương, "Con trai anh muốn ngủ với anh đấy."
Hoắc Tiểu Bão được quấn trong chăn như một gói đồ, bị Chung Tức chuyển sang lòng Hoắc Tư Thừa.
Vòng tay của ba rõ ràng không mềm bằng mẹ. Hoắc Tiểu Bão đạp đạp chân trong chăn, cu cậu và Hoắc Tư Thừa nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía Chung Tức.
"..." Chung Tức thực sự không muốn để ý đến hai cha con nhà này nữa.
"Hai người ngủ đi, tôi đi đây." Anh xoay người định rời đi.
Dù Hoắc Tư Thừa đang bị thương nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, ba bước làm hai mà chạy đến trước mặt Chung Tức, đóng cửa "cạch" một tiếng, làm Hoắc Tiểu Bão trong lòng lắc lư đến nỗi nửa người bị lộ ra ngoài chăn, nhóc phải duỗi tay, nắm chặt vào đồ ngủ của Hoắc Tư Thừa.
"Aaaa—" Hoắc Tiểu Bão tỏ vẻ không hài lòng. Hoắc Tư Thừa đặt cu cậu xuống, Hoắc Tiểu Bão lăn một vòng trên giường, rồi ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Chung Tức.
Chung Tức ngẩng mắt lên, Hoắc Tư Thừa dỗ: "Tối nay ở lại đây đi, anh đã chuẩn bị trà lê và đồ ăn khuya rồi."
Chung Tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thì thấy được cái bình thủy tinh, bên trong là những lát lê, sung khô và táo đỏ đang sôi sùng sục, hương thơm của trái cây thoang thoảng bay ra. Đồ ăn khuya là một phần xíu mại lạp xưởng. Hắn đã chuẩn bị từ trước, và cũng tin chắc Chung Tức sẽ đến.
Chung Tức nhìn thấy lớp băng gạc trong bộ đồ ngủ của hắn, cúc áo mở một nút, trông hơi thảm, này là cố tình để cho Chung Tức thấy.
Đến thì cũng đến rồi, giả vờ lạnh nhạt cũng không thể thay đổi được sự thật là anh và Hoắc Tư Thừa mãi dây dưa không dứt, giống như Chu Phỉ nói là "nghiệp duyên". Chung Tức thở dài đầy nặng nề trong lòng.
Một lần nữa tự trách bản thân mềm lòng.
"Hoắc Tiểu Bão, con có đói không?"
Chung Tức tìm cớ để hạ giọng, anh ngồi xuống, xắn tay áo ngủ của Hoắc Tiểu Bão lên. Răng của Hoắc Tiểu Bão vừa mới mọc đủ, trắng bóc nhỏ xinh, khi cười toe là trông đáng yêu nhất, cu cậu kêu lên: "Đói!"
"Nhưng ăn xong thì không đánh lại răng được."
Hoắc Tư Thừa lập tức nói: "Ở đây có, anh mang theo rồi."
Hoắc Tiểu Bão đột nhiên lao vào lòng Chung Tức, năn nỉ: "Mẹ ơi, chỉ ăn một chút thôi."
Chung Tức đã không phân biệt nổi thằng nhóc này là thực sự thèm ăn, hay là đang phối hợp ăn ý với Hoắc Tư Thừa nữa. Dù sao không lâu sau đó, anh đã ngồi cạnh Hoắc Tiểu Bão bên mép giường, chờ Hoắc Tư Thừa rót trà, đưa khay đồ ăn tới.
Xíu mại lạp xưởng là do Hoắc Tư Thừa tự tay làm, bên trong lớp vỏ chứa đầy gạo nếp, lạp xưởng và bắp, Hoắc Tiểu Bão ăn đến mỡ dính quanh miệng, mãn nguyện mà đung đưa chân.
Chung Tức bóp bụng của nó, Hoắc Tiểu Bão liền kêu lên: "Tiểu Bão không mập đâu, Tiểu Bão ăn thêm một cái nữa."
Hoắc Tư Thừa lại gắp thêm hai cái cho Chung Tức.
Chung Tức ăn xong trong nháy mắt, Hoắc Tư Thừa hỏi: "Vị được không? Gạo nếp ở đây không ngon bằng ở nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!