Trong giấc ngủ sâu, Hoắc Tư Thừa cảm thấy một cơn đau dữ dội ở đầu gối. Hắn vùng tỉnh dậy.
Hắn vừa bị chuột rút cơ bắp. Những bệnh nhân gãy xương thường bị chuột rút do cơ bắp mệt mỏi vì bị cố định quá lâu.
Hoắc Tư Thừa ban đầu không muốn để tâm, nhưng dù sao cũng chỉ là thân xác phàm trần, bắp chân vẫn đang co thắt, mạch máu như bị vặn xoắn lại, đau đến nỗi hắn phải hít một hơi lạnh.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chấm đỏ.
Hắn cảnh giác nheo mắt lại, đợi đến khi tầm nhìn rõ ràng, lại sững người.
Đó là... một quả mọng đỏ?
Dưới quả mọng đỏ là một mảnh giấy ghi chú hình vuông, Hoắc Tư Thừa cầm mảnh giấy lên xem trước: [Hoắc Tiểu Bão hái cho anh đấy, nếu nó hỏi, mong anh trả lời thế này
- Ba đã ăn rồi, bệnh sẽ sớm khỏi, cảm ơn Tiểu Bão.]
Hoắc Tư Thừa cầm quả nhỏ lên, đưa lên trước mắt nhìn, vỏ đã hơi nhăn. Loại quả nhỏ này có thể thấy ở khắp nơi, không hiếm.
Hoắc Tiểu Bão hái cho hắn, là nghĩ rằng hắn ăn quả này sẽ khỏi bệnh sao?
Hắn không hiểu lắm thế giới của trẻ con, cũng không hiểu tại sao Chung Tức không dạy Hoắc Tiểu Bão rằng không nên tùy tiện hái những quả dại ven đường, mà lại phối hợp đem quả đến đây.
Nếu Hoắc Tiểu Bão lỡ ăn thì sao? Dù rất không đồng tình, nhưng Hoắc Tư Thừa vẫn cẩn thận đặt quả bên cạnh khung ảnh, cùng với mảnh giấy ghi chú đó.
Chữ viết của Chung Tức mạnh mẽ, có lực, nét bút sắc bén, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với vẻ ngoài của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta dường như thật sự không coi Hoắc Tư Thừa ra gì, giọng điệu luôn như ra lệnh, viết là "mong" nhưng nhìn như "phải".
Hôm nay không phải ngày đẹp trời, trời bắt đầu mưa từ sáng sớm.
Hoắc Tiểu Bão luôn khó tỉnh ngủ vào những ngày mưa, Chung Tức cũng không đánh thức cậu nhóc, một mình xem báo cáo theo dõi trong phòng làm việc một lúc, cho đến khi Tiểu Từ đến gọi anh: "Anh Chung ơi, Tiểu Bão đã thức dậy rồi."
Anh đặt chồng báo cáo dày xuống, đứng dậy đi đến phòng trẻ.
Khi còn mơ màng, Hoắc Tiểu Bão thường hay bám người, ư ử bò lên người Chung Tức, nắm lấy cơ hội là hôn mặt Chung Tức, như thể sợ Chung Tức sẽ không cần mình nữa.
"Ba, ba khỏe chưa ạ?"
Chung Tức tiếc nuối nói: "Chưa đâu con."
Hoắc Tiểu Bão kinh ngạc, "Quả không có tác dụng!"
"Một quả nhỏ chỉ có thể có một chút tác dụng thôi, sau này Tiểu Bão mỗi ngày hái cho ba một quả, ba sẽ khỏe lại nhanh hơn."
Hoắc Tiểu Bão há miệng to, ngáp một cái, rồi giơ nắm đấm nhỏ lên, như thể đang cổ vũ tinh thần: "Tiểu Bão, đi thôi!"
Chung Tức đưa cậu bé đến bên cửa sổ, chỉ cho cậu thấy bầu trời u ám bên ngoài và cơn mưa rả rích.
"Hôm nay không hái được rồi." Chung Tức nói.
"Ơ!" Hoắc Tiểu Bão thất vọng gục đầu lên vai Chung Tức, ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên đã bị nước mưa dập tắt hoàn toàn.
Rất nhanh sau đó cậu bé lại tràn đầy năng lượng, "Con muốn nhìn ba một chút."
Cậu bé vùng ra khỏi vòng tay Chung Tức, lộn xộn chạy đến phòng Hoắc Tư Thừa. Lần này cậu thậm chí không dám đến gần giường, chỉ trốn bên cạnh tủ quần áo, thò ra nửa khuôn mặt.
Hoắc Tư Thừa từng làm xạ thủ bắn tỉa vài năm, rất nhanh đã phát hiện ra cậu nhóc. Hoắc Tiểu Bão sợ hãi lùi lại một bước, trốn hẳn vào trong.
Chung Tức đứng ở cửa phòng, Hoắc Tiểu Bão ngẩng đầu nhìn Chung Tức, vừa cảm thấy tổn thương thì nghe thấy giọng của ba: "Cảm ơn Tiểu Bão."
Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, Chung Tức mỉm cười với cu cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!