Chung Tức bị hôn đến mức càng lúc càng thở gấp, đầu óc dần trở nên choáng váng, anh đưa tay muốn đẩy Hoắc Tư Thừa ra, nhưng lại bị Hoắc Tư Thừa nắm lấy ấn vào ngực, may mà có tiếng mưa che át đi, để Chung Tức tạm thời chìm đắm trong khoảnh khắc đánh mất lý trí này.
Lần cuối cùng điên cuồng như thế là bảy năm về trước.
Hồi đó Hoắc Tư Thừa đã lén đưa anh ra khỏi Học viện quân sự để đi du lịch khắp nơi, ngồi đu quay kỳ ảo, lên đảo nằm ở giữa hồ, lên trên tầng thượng khách sạn thuyền buồm, mỗi đêm đều tiêu tiền như nước, cực kỳ xa hoa.
Chung Tức còn theo Hoắc Tư Thừa đi nhảy dù. Khi rơi xuống từ độ cao chục ngàn mét, Hoắc Tư Thừa đã rủ rỉ bên tai anh: "Tức Tức, kiếp sau cũng phải ở bên anh nhé."
Lúc đó Chung Tức chưa đến hai mươi tuổi.
Thật sự quá trẻ.
Sau này Chu Phi hỏi anh rốt cuộc thích Hoắc Tư Thừa ở điểm nào? Hai đứa hoàn toàn không nên có điểm giao nhau mới phải!
Chung Tức cúi đầu không dám nói, chứ trong lòng lại nghĩ, có lẽ chính vì không có điểm giao nhau, nên mới bị thu hút.
Chung Tức bị Hoắc Tư Thừa cưỡng ép đưa vào một thế giới mới lạ đầy thử thách, trong thế giới tuyệt đẹp đó, Hoắc Tư Thừa chỉ cần vung nhẹ cây đũa phép, là có thể mang đến cho Chung Tức những bất ngờ vô cùng rung động, tình yêu thì phải cuồng nhiệt, nhưng mà—
Con người thì không thể sống cả một đời lúc nào cũng cuồng nhiệt như thế.
Pháo hoa rồi cũng tắt trong đêm đen, vở kịch lay động lòng người nhất cũng phải hạ màn, giống như Chung Tức cuối cùng phải buông bỏ BR2786 của anh, bước vào hôn nhân, trở thành phu nhân của một giám đốc căn cứ, vừa xán lạn nhưng cũng thật vô danh.
Lại một tiếng sấm nữa. Chung Tức thoát khỏi hồi ức, anh dần tỉnh táo lại, vung tay lên, đấm một cú vào vai Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa buông anh ra.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoắc Tư Thừa, Chung Tức khôi phục hơi thở bình thường, không khí ẩm lạnh tràn vào khoang mũi, khiến suy nghĩ anh dần trở nên rõ ràng: "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Tư Thừa cởi áo khoác, khoác lên người Chung Tức để che mưa cho anh: "Anh không phải đã nói là tháng năm sẽ đến căn cứ Thanh Nguyên để kiểm tra à? Nghe nói em đến đây, nên anh liền tranh thủ đi theo."
"Vừa rồi sao anh lại lừa tôi?"
Hoắc Tư Thừa tiến lại gần hơn một chút, khẽ hỏi: "Giận rồi à? Anh không cố ý đâu, vừa rồi anh cũng bị ngã hơi choáng, anh—"
"Trêu tôi rất vui sao?"
Cơn giận tích tụ những ngày qua dâng lên, Chung Tức nhớ đến lời Du Khả Ngọc nói anh và Hoắc Tư Thừa còn thiếu một lần trò chuyện thẳng thắn, bây giờ đứng dưới cơn mưa như trút nước, bùn sình khắp nơi, ngược lại có được không gian hiếm hoi để Chung Tức giải tỏa cảm xúc.
"Tại sao lại lấy chuyện tôi lo lắng nhất để trêu tôi?"
Hoắc Tư Thừa lập tức trở nên lúng túng, hắn đưa tay ôm lấy Chung Tức, Chung Tức lại đấm một cú vào vai hắn.
"Ghét anh chết đi được, Hoắc Tư Thừa," Chung Tức khóc nói: "Tôi thật sự rất ghét anh, trốn không thoát chạy không khỏi, sao anh cứ quấn lấy tôi không buông vậy? Trên đời này có bao nhiêu con người, nhiều beta nhiều omega như thế, sao anh cứ túm lấy tôi không buông hả, đã nói bao nhiêu lần không muốn ở bên anh rồi, anh cứ không nghe, vất vả lắm mới ở bên nhau được, chưa đến hai tháng lại đi tham gia đội đặc công gì đó..."
Chung Tức đấm liên tục vào ngực Hoắc Tư Thừa: "Bảy năm rồi, anh chưa bao giờ xin lỗi tôi vì chuyện này!"
Hoắc Tư Thừa thở gấp.
"Tôi vẫn luôn đợi anh xin lỗi, nhưng đợi không được, nên đành phải tự an ủi bản thân, ít ra anh vẫn là anh hùng bảo vệ tổ quốc, không nên đòi hỏi anh quá nhiều, sau có con rồi, lại nghĩ ít ra chúng ta đã có con rồi, bản thân không nên nghĩ nhiều nữa, không nên giận dỗi nữa, nhưng tôi sống không vui, thật sự không vui chút nào."
Chung Tức túm lấy cổ áo sơ mi của Hoắc Tư Thừa, giọng khản đặc: "Từ bỏ thiên văn, đến Viện nghiên cứu sinh vật biển là vì Tiểu Ngư, nhưng ở bên anh tôi làm gì cũng trông thật vô dụng, dù có đến đài thiên văn, thì người ta vẫn sẽ vì mối quan hệ của tôi với anh mà đối xử với tôi khác biệt, anh có biết những người trong viện nghiên cứu hàng ngày đều bàn tán sau lưng tôi không, giống như những người trong Học viện quân sự vậy, nói tôi không đủ đẹp, quả quyết là tôi quyến rũ anh, còn nói không hiểu tại sao anh lại thích tôi nữa."
Chung Tức tức đến run cả người: "Tôi hoàn toàn không thèm nhé!"
Hoắc Tư Thừa đưa tay sờ lên mặt Chung Tức, bị Chung Tức hất ra.
Mưa dần nhỏ hơn, sự ăn năn trong mắt Hoắc Tư Thừa giống như mây đen trên trời không tan được.
Chung Tức nghĩ một lúc, lại nói: "Con cái cũng vậy... Tôi hoàn toàn không muốn mang thai lúc mới hai mươi ba tuổi mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!