Chương 45: (Vô Đề)

Chung Tức lập tức cảm thấy sự cân bằng mong manh mà anh cố gắng duy trì bấy lâu nay như một tòa nhà nguy hiểm, chực chờ sụp đổ khi Hoắc Tư Thừa xuất hiện. Trong chớp mắt, đầu óc anh quay cuồng, một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay lan đến tim, cơn đau truyền đi khắp cơ thể.

Anh nghĩ rằng ký ức sẽ đưa mình trở về thời điểm hai người chia xa, nhưng hình ảnh bất ngờ xuất hiện trong đầu lại là lần anh và Thẩm Bân Bạch hẹn gặp mặt, rồi cuối cùng gặp phải Hoắc Tư Thừa ở quán cà phê đó.

Người này vẫn cứ đột ngột xuất hiện, bước vào cuộc đời Chung Tức theo cách như vậy, mạnh mẽ, lấn át, khiến mọi nhịp sống của anh đều bị đảo lộn.

Còn ngụy biện rằng đó là "yêu".

Rõ ràng đã nửa tháng trôi qua, Chung Tức đang cố lấp đầy cuộc sống của mình bằng những điều vụn vặt, nỗ lực tìm niềm vui trong cuộc sống, mỗi ngày mẹ anh đều nấu những món ăn bổ dưỡng, ba thì bế Hoắc Tiểu Bão xem chương trình khoa học về các vì sao. Họ cùng đợi đài quan sát hoàn thành để cả gia đình có thể lên núi ngắm sao... Mọi thứ đều tốt đẹp, thực sự rất tốt đẹp.

Vậy mà chỉ cần Hoắc Tư Thừa xuất hiện, mọi cảm xúc của Chung Tức lại rơi vào hỗn loạn, bị sụp đổ một lần nữa.

"Tiểu Tức."

Giọng nói của Hoắc Tư Thừa xuyên qua làn gió biển, chạm vào tai Chung Tức, kéo anh ra khỏi sự khủng hoảng.

Chung Tức chợt nhận ra mình đang ở đâu.

Trước mặt anh là Lê Phi Minh đang bế Hoắc Tiểu Bão. Vì muốn đưa tay đón con trai mà khoảng cách giữa anh và Lê Phi Minh rất gần. Ở vị trí này, anh gần như có thể hình dung ánh mắt u ám của Hoắc Tư Thừa. Anh sợ Lê Phi Minh sẽ bị cuốn vào rắc rối, nhưng khi ngẩng lên, thứ anh thấy lại là ánh mắt đầy nhớ nhung chưa kịp phai, cùng với vẻ tiều tụy, lạc lõng ẩn dưới lớp trang phục chỉn chu của Hoắc Tư Thừa.

Dường như Hoắc Tư Thừa thực sự, như Thịnh Huyên đã nói, nhận ra sai lầm.

Dù là vậy thì sao chứ?

Bọn họ đã ly hôn rồi.

Có điều, lần này sự ghen tuông và đố kỵ không làm tê liệt thần kinh của Hoắc Tư Thừa, đối phương không nổi cơn trước mặt Lê Phi Minh, nhưng Chung Tức cũng không có ý định thấy vui mừng trước "sự trưởng thành" của chồng cũ.

Hoắc Tư Thừa tiến lên một bước.

"Tiểu Tức, chúng ta nói chuyện được không?"

Chung Tức chọn cách phớt lờ. Anh nhìn sang Lê Phi Minh, khôi phục nụ cười hòa nhã: "Thầy Lê, vào uống chén trà đi."

Lê Phi Minh thoáng sững người. Anh đã nhận ra Hoắc Tư Thừa.

Không giống những người trẻ tuổi khác trên đảo Đông Thăng ít quan tâm đến tình hình của Liên minh, Lê Phi Minh không hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Anh từng học đại học tại căn cứ Thanh Nguyên, nhưng đến năm 25 tuổi, ba mẹ lần lượt lâm bệnh. Là con trai duy nhất trong gia đình, anh đành phải từ bỏ công việc lương cao để trở về làng Vân Thủy chăm sóc ba mẹ. Sau khi ba mất, anh ở lại trường trung học tại làng làm giáo viên.

Dù những năm gần đây anh ít đọc tin tức thời sự hơn, nhưng vẫn nhớ ra Hoắc Tư Thừa. Từ khi còn chưa đảm nhiệm chức giám đốc căn cứ Blue Rock, Hoắc Tư Thừa đã nổi danh, thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo quân sự của Liên minh. Đặc biệt là ba năm trước, anh ta lập được nhiều công lớn trong đội đặc công hải quân, điều đó khiến Lê Phi Minh khó mà quên được.

Huống hồ, khuôn mặt đẹp trai, đầy sức hút của Hoắc Tư Thừa vốn dĩ rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Chỉ trong khoảnh khắc, Lê Phi Minh đã nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Hoắc Tư Thừa, người chuẩn bị nhậm chức Thống đốc Liên minh nhiệm kỳ tới, chưa kể áp lực từ một alpha đẳng cấp hàng đầu không thể nào giả mạo được. Có điều, người này hoàn toàn không nên xuất hiện ở ngôi làng nhỏ trên đảo Đông Thăng này mới phải.

May mắn, Lê Phi Minh vốn có tính cách điềm tĩnh, nên dù trong lòng dậy sóng, khuôn mặt anh vẫn tỏ ra như bình thường.

Lúc đầu Hoắc Tiểu Bão nhìn Hoắc Tư Thừa bằng ánh mắt mong chờ, muốn được ba bế, nhưng cậu nhóc chợt nhớ đến những bức ảnh nhăn nhúm dưới gầm giường, lại nghĩ đến việc ba mình đã lâu không tới thăm. Đôi tay nhỏ xíu vừa vươn về phía Hoắc Tư Thừa liền tức tối thu lại.

Nhóc dựa vào vai Chung Tức, cúi mắt xuống. Cu cậu hứ một tiếng, quyết định tạm thời không để ý đến ba.

Chung Tức bước lên bậc thang, mở cửa mời Lê Phi Minh vào trong.

Lê Phi Minh cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Tư Thừa dán chặt vào mình, điều này khiến anh do dự. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh lại thấy khóe môi Chung Tức mím chặt thành một đường thẳng, cùng những đầu ngón tay bám lên khung cửa trở nên tái nhợt vì dùng quá nhiều lực.

Chung Tức không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Đứng giữa lựa chọn khó khăn, cuối cùng, Lê Phi Minh quyết định giúp người hàng xóm mới của mình. Anh tiến đến bế lại Hoắc Tiểu Bão, rồi bước vào nhà.

Ngay giây cuối cùng trước khi cánh cửa đóng lại, Hoắc Tư Thừa lao tới, dùng sức mạnh lớn gấp mười lần của Chung Tức để chắn ngang cửa. Qua khe cửa, ánh mắt hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng đầy lạnh lùng của Chung Tức.

"Tiểu Tức, món quà kỷ niệm bảy năm của em, anh đã nhận được rồi. Xin lỗi em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!