Chương 17: (Vô Đề)

Tin tức về việc Hoắc Tư Thừa bị bắn lập tức lan truyền khắp học viện quân sự. Cho đến khi cuộc diễn tập kết thúc, chuyện Hoắc Tư Thừa bị bắn trúng đầu vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi của các học viên.

Có người nói đối phương đã tập kích lén lút. Nhưng lập tức có người phản bác, Hoắc Tư Thừa là xạ thủ bắn tỉa hàng đầu, khả năng trinh sát và ứng biến của hắn đều thuộc hàng top, học viên quân sự bình thường không thể có khả năng tập kích lén lút Hoắc Tư Thừa được.

Có người nói đối phương là người có quan hệ, Hoắc Tư Thừa vì nể mặt hậu thuẫn của đối phương nên đã nương tay. Quan điểm này cũng nhanh chóng bị bác bỏ, Hoắc Tư Thừa trong tương lai rất có khả năng trở thành thống đốc liên minh, cả liên minh không thể có hậu thuẫn nào khiến Hoắc Tư Thừa phải e ngại cả.

Cuối cùng tranh cãi mãi vẫn không có kết luận.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện.

Y tá xử lý xong vết thương cho Hoắc Tư Thừa, hắn ấn miếng dán chống nước, nhìn về phía Chung Tức đang cúi đầu không nói gì bên cạnh.

Chung Tức, sinh viên năm nhất chuyên ngành Kỹ thuật đạn dược.

Beta, cao một mét bảy lăm. Sống ở khu Tinh Hải, căn cứ Blue Rock, bố mẹ là công chức bình thường, cậu thi đậu vào trường quân sự với thành tích top 10 khu Tinh Hải.

Đây là tư liệu mà Văn Trạch gửi cho hắn.

Ngoài việc học chuyên ngành Kỹ thuật đạn dược và là beta, có vẻ cũng không có điểm đặc biệt nào khác.

Hoắc Tư Thừa nhìn cậu, thấy cậu cúi đầu thật sâu, nghĩ thầm, chắc cậu nhóc này đang rất sợ hãi, có lẽ vừa áy náy vừa khiếp đảm. Dù sao trong toàn liên minh, kẻ dám chĩa súng vào Hoắc Tư Thừa gần như không có, thằng nhóc này không chỉ chĩa súng vào Hoắc Tư Thừa, mà còn bắn liên tiếp hai phát, trực tiếp khiến Hoắc Tư Thừa bị thương.

Hoắc Tư Thừa quyết định an ủi cậu, sau khi y tá xử lý xong, hắn đứng dậy đi về phía Chung Tức.

"Được rồi, ngẩng đầu lên đi."

Chung Tức không động đậy.

"Tôi sẽ không mắng cậu, cũng không phạt cậu đâu, vốn dĩ đây là diễn tập quân sự mà, cậu làm vậy là không có sai."

Chung Tức vẫn không động đậy.

Hoắc Tư Thừa cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm đứa nhỏ này tính khí cũng khá cứng đầu, giọng điệu của hắn chưa đủ dịu dàng sao?

"Chung Tức à, ngẩng đầu lên đi."

Hoắc Tư Thừa dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, Chung Tức vẫn không phản ứng gì, Hoắc Tư Thừa tưởng Chung Tức đã khóc. Theo kinh nghiệm của hắn, từ nhỏ đến lớn những đứa trẻ vô tình hay cố ý va chạm với hắn, đều sẽ òa khóc vì sợ bị bố mẹ trừng phạt sau khi biết thân phận của hắn.

Hắn lập tức ngồi xuống.

Rồi phát hiện ra là Chung Tức đã ngủ thiếp đi.

"..."

Chung Tức nhắm chặt mắt, lông mi dài, hơi run rẩy vì môi trường xa lạ, nhưng hơi thở đã đều đặn và bình thản.

Thật sự đã ngủ rồi.

Nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cậu nằm ngay chính giữa tầm nhìn của Hoắc Tư Thừa, hắn rất khó mà rời mắt đi. Nhìn một lúc, Hoắc Tư Thừa nảy sinh ý trêu đùa, hắn cầm cồn y tế ở bên cạnh, mở nắp, đặt dưới mũi Chung Tức. Chung Tức bị mùi hắc nồng làm giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt vô cùng có tính công kích.

Ngũ quan anh tuấn đến mức khiến người ta hoảng loạn, má phải dán một miếng băng y tế, nhưng không xấu, ngược lại còn thêm chút khí chất dân anh chị.

Chung Tức lại ngây người.

Hoắc Tư Thừa thong thả nhìn cậu.

"Anh muốn tôi uống nó sao?" Cậu cúi mắt nhìn chai cồn y tế trong tay Hoắc Tư Thừa.

Giọng điệu tội nghiệp như thể Hoắc Tư Thừa là kẻ tàn bạo thù dai, là người sẽ dùng thủ đoạn cực đoan để bắt nạt người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!