Lúc 5 giờ chiều, Tiểu Từ đang dọn dẹp nhà thì đi ngang qua phòng của Hoắc Tư Thừa, khi đó hắn chợt ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu dày cui, hỏi: "Bên ngoài có mưa không?"
Tiểu Từ sững người, thầm nghĩ giường với cửa sổ cách nhau chỉ ba bốn mét, sao giám đốc lại không nhìn rõ được nhỉ? Dĩ nhiên cô chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, còn thực tế vẫn giữ đúng phép tắc, đứng ở cửa, trả lời: "Thưa giám đốc, bên ngoài không mưa ạ. Anh thấy nền đất bị ẩm ạ?"
Giám đốc có vẻ hơi thất vọng. Tiểu Từ không hiểu nhưng không dám hỏi thêm.
Hoắc Tư Thừa nói: "Không có gì, cô cứ tiếp tục công việc đi."
Một giờ sau.
Khi Tiểu Từ đang lau bụi đèn hành lang thì nghe Hoắc Tư Thừa gọi, cô vội vàng đi tới, nghe hắn hỏi: "Bên ngoài có mưa không? Tôi vừa nghe thấy tiếng sấm."
"Có vài tiếng sấm thật, nhưng không mưa ạ."
Giám đốc trông càng thất vọng hơn.
"Tiểu Bão đã ăn tối chưa?" Hoắc Tư Thừa hỏi sang chuyện khác.
"Dạ ăn rồi ạ, hôm nay anh Chung làm bánh bí đỏ, Tiểu Bão ăn hết tận bốn cái."
"Còn không?"
"Dạ?" Tiểu Từ không phản ứng kịp, cô không ngờ giám đốc lại đưa ra câu hỏi như vậy, cô nói: "Hết rồi ạ, giám đốc muốn ăn ạ? Thế tôi đi làm ngay."
"Không cần đâu."
Hoắc Tư Thừa bóp trán, đặt tài liệu sang một bên.
Bánh bí đỏ, nghe thôi đã thấy ngọt, Hoắc Tư Thừa không thích đồ ngọt, món ăn dặm của trẻ con này hương vị chắc cũng bình thường thôi, nhưng Hoắc Tiểu Bão ăn hết bốn cái trong một bữa, chứng tỏ vị của nó hẳn không tệ.
Hoắc Tư Thừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây trên trời như miếng bọt biển đã bị vắt kiệt nước, một giọt cũng không rơi xuống.
Tiểu Từ dọn dẹp xong, cất dụng cụ vệ sinh đi, vừa ra khỏi phòng chứa đồ thì gặp Chung Tức đang xuống lầu lấy nước, Tiểu Từ cười nói: "Anh Chung ơi, tôi kể anh nghe chuyện thú vị này nè, khoảng hơn 6 giờ tối cái giám đốc hỏi Tiểu Bão đã ăn tối chưa, tôi mới bảo Tiểu Bão ăn rồi, còn ăn hết bốn cái bánh, giám đốc liền hỏi còn không á."
Tiểu Từ che miệng cười, "Giám đốc lại muốn ăn đồ ăn dặm của con nít."
Khóe miệng Chung Tức cũng cong lên. Anh đặt cốc thủy tinh lên mặt bàn, "Còn bí đỏ không?"
"Hả?" Tiểu Từ lại sững người, "Còn, còn ạ."
Chung Tức theo hướng Tiểu Từ chỉ, tìm thấy quả bí đỏ mới dùng một chút, anh đặt lên thớt cắt một miếng, rồi lấy một quả trứng từ tủ lạnh, buộc tạp dề lên rồi đi rửa sạch tay.
"Chung Tức, anh định—"
"Đã thèm rồi thì làm một ít cho đỡ thèm vậy."
Dù Chung Tức không biểu lộ gì trên mặt, nhưng Tiểu Từ không hiểu sao lại nhìn thấy từ hành động của anh một cảm xúc trái ngược với nét mặt của mình.
Chung Tức không quên xem thực đơn do chính mình lập ra, lẩm bẩm: "Hôm nay anh ấy đã nạp đủ protein rồi, vậy không cho sữa vào nữa."
Anh cho bí đỏ hấp chín và trứng vào máy xay thành hỗn hợp sền sệt, rồi đổ bột mì và một ít đường vào, sau đó lần lượt cho vào chảo chống dính, chiên thành ba cái bánh hơi to hơn bàn tay Tiểu Bão một chút, hai mặt bánh đều đã chín vàng.
Chung Tức đặt bánh vào đĩa, đưa cho Tiểu Từ.
"Phiền cô đem cho anh ấy, nếu anh ấy hỏi ai làm thì cô cứ nói tôi vô tình làm dư cho bữa sáng mai của Tiểu Bão nhé."
Tiểu Từ nghi hoặc, sao câu trước câu sau không ăn khớp thế nhỉ?
Mang đầy dấu chấm hỏi trong đầu, cô mang bánh lên lầu, kết quả vừa thấy cô, Hoắc Tư Thừa đã hỏi ngay: "Ai làm vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!