Chờ đến khi đã đi xa, chị dâu Thành mới ghé sát lại, cau mày thấp giọng nói với Cố Nguyệt Hoài:
"Sau này em cách xa cô ta một chút, tiểu thư con nhà tư sản. Tính tình kiêu ngạo, đối đãi ai cũng bày ra bộ mặt kia."
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, có chút tò mò hỏi: "Tiểu thư nhà tư sản ? Cũng theo quân ?"
Chị dâu Thành vốn là người lanh lẹ, giỏi nắm bắt tin tức, thấy Cố Nguyệt Hoài cảm thấy hứng thú, vội vàng chia sẻ:
"Còn phải hỏi sao? Người ta là nhân vật khó lường đấy, là vợ mới cưới của Đàm chính ủy, có văn hóa, cùng một lúc chuyển vào với chị. Giờ đang dạy ở trường tiểu học của quân khu."
"Tiểu học?" Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, ánh mắt hơi sáng lên, rõ ràng không để tâm lắm đến cô vợ mới của Đàm chính ủy, mà lại quan tâm đến trường học hơn. "Trong quân khu cũng có trường tiểu học?"
Lý Quốc Khánh hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn Yến Thiếu Ngu đang đi phía sau vài bước, rồi cười nhẹ nói:
"Yến thiếu tá không cùng em nói sao ?
Quân khu số 8 quy mô rất lớn, số lượng người nhà theo quân không ít, trẻ con lại càng nhiều. Mà đã có trẻ nhỏ thì chuyện học hành dĩ nhiên không thể qua loa. Trường học trong khu đã được xây dựng từ sớm rồi, giáo viên cũng đều là quân tẩu – đều là người trong quân, vừa hiểu hoàn cảnh, vừa có trách nhiệm.
Bên trên cũng coi trọng chuyện này lắm, vì trẻ con có được dạy dỗ đàng hoàng thì gia đình mới yên tâm, đơn vị cũng mới ổn định lâu dài."
Nói đến đây, Lý Quốc Khánh như chợt nhớ ra điều gì, liền vỗ trán bật cười:
"Chị đúng là đãng trí quá rồi, suýt nữa quên mất — em đâu chỉ là quân tẩu như bọn chị, mà còn là quân y, là cán bộ chính quy hẳn hoi. Em là niềm tự hào của đám quân tẩu chúng ta đấy, không giống bọn chị chỉ dựa vào chồng mà theo đơn vị."
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, giọng ôn hòa mà dứt khoát:
"Chị đừng nói thế. Dù là chị hay em, chúng ta đều đang góp một phần sức nhỏ cho đất nước. Mỗi người một vị trí, không ai cao thấp cả."
Nhìn nét mặt bình tĩnh, không chút tự cao của Cố Nguyệt Hoài, Lý Quốc Khánh không khỏi cảm khái trong lòng. Đúng là người với người, không thể so sánh được.
Cùng là quân tẩu, nhưng có người như Diêu Hải Lan, nhờ vào thân phận vợ chính ủy mà chiếm được suất giảng dạy trong trường quân khu; lại có người như em dâu Cố, dựa vào bản lĩnh thật sự, nhờ lập công ngoài chiến trường mà trở thành quân y chính quy.
Một bên thì dựa bóng chồng, một bên thì tự mình vươn lên. Ai nên kiêu ngạo không phải quá rõ ràng sao ? Vậy mà người ta có kiêu ngạo chút nào sao ?
Lúc này, vẫn luôn im lặng đi phía sau không buồn mở miệng Yến Thiếu Ngu lại chen vào một câu : "Đàm chính ủy? Đàm Hoành Vũ?
"Nga Chị dâu Thành khựng lại một chút, rồi lập tức gật đầu:"Đúng rồi, chính là anh ta. Chị chưa gặp bao giờ, chỉ nghe người ta nói Đàm chính ủy mới hơn 30 tuổi mà đã ngồi được vào cái ghế ấy, quả là nhân vật có bản lĩnh." Trong giọng chị, dù cố giấu, vẫn không khỏi lộ ra vài phần đắng chát.
Thành Cương năm nay cũng đã bước vào tuổi bốn mươi, phục vụ trong quân ngũ đã sáu năm có lẻ, kinh nghiệm không ít, tác phong ngay thẳng. Nhưng nếu không nhờ đợt này có cơ hội ra tiền tuyến lập công, e rằng đến giờ nhà họ vẫn chưa đủ tiêu chuẩn được phân vào khu nhà gia đình sĩ quan.
Đời sống vốn chẳng dễ dàng, nay nhìn người khác thăng tiến quá nhanh, lòng khó tránh khỏi nặng nề.
Cố Nguyệt Hoài ngó Yến Thiếu Ngu một cái, với tính cách của anh, anh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến một người, Đàm Hoành Vũ này chắc chắn có vấn đề.
Cô nói:
"Đàm chính ủy mới hơn ba mươi tuổi? Quả thực còn quá trẻ. Nhưng là, vị kia, em nhìn sao cũng tầm 20 tuổi mà thôi ?"
Chức vụ chính ủy không phải là vị trí mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng đảm đương. Theo quy định trong hệ thống tổ chức quân đội, chỉ từ cấp đoàn trở lên mới được thiết lập chức danh này.
Trước đây, người ta gọi đó là "đại biểu Đảng" – tức người đại diện cho đường lối chính trị, là cầu nối giữa ý chí của Đảng với toàn thể đơn vị vũ trang.
Về bản chất, chính ủy không trực tiếp chỉ huy tác chiến, nhưng vai trò lại không hề nhẹ, thậm chí có thể nói là cốt lõi trong việc định hướng tư tưởng, kỷ luật và đường lối chính trị của cả bộ máy quân sự.
Nói một cách khác, chính ủy là trục xoay điều hòa giữa hai mảng lớn: chính trị và quân sự – một mắt xích trọng yếu không thể xem thường.
Người giữ chức vụ này phải vừa nắm chắc lập trường, tư tưởng, vừa có bản lĩnh chính trị kiên định, năng lực tổ chức lẫn khả năng xử lý quan hệ phức tạp cả trong nội bộ lẫn đối ngoại.
Đó là vị trí mà từng lời nói, từng hành vi đều bị soi xét kỹ lưỡng – là người mà bất kể cán bộ hay chiến sĩ, đều phải giữ lễ giữ mực, kiêng dè ba phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!