Khi Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu đặt chân tới quân khu số 8 thì sắc trời đã sập tối. Vầng trăng non mỏng manh vừa nhô lên khỏi rặng cây phía xa, ánh bạc như rải nhẹ lên lối đi lát đá còn âm ấm hơi người.
Thời điểm này, rất nhiều chiến sĩ cũng như họ, vừa quay về doanh trại sau kỳ nghỉ dài hạn, khắp nơi vang lên tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng nói cười rộn rã, không khí vô cùng náo nhiệt.
hai người cũng gặp không ít đồng chí từng cùng tham gia chiến dịch vùng biên. Vừa trông thấy họ, ai nấy đều ngừng chân, gật đầu chào bằng ánh mắt đầy tôn trọng và khâm phục.
Dù nghi thức phong quân hàm đã trôi qua mấy ngày, nhưng lại như mới vừa diễn ra hôm qua, những ký ức chưa kịp phai nhoà trong ký ức mỗi người lính.
Trước ánh nhìn ấy, Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm cười nhè nhẹ, không kiêu căng, cũng không lạnh nhạt. Ánh mắt cô thản nhiên, mang theo vẻ điềm tĩnh và thân thiện.
Sau này hai người sẽ sống và công tác lâu dài tại quân khu số 8, mà nơi đây, mỗi người lính đều có thể là đồng đội tương lai, chính vì vậy, xây dựng quan hệ, hoà mình với tập thể chính là điều cần thiết.
Sau khi đến văn phòng hậu cần, hai người điền xong biểu mẫu, ký đầy đủ văn kiện, nhận chìa khóa căn nhà dành cho vợ chồng cán bộ hợp pháp.
Quân khu số Tám được xây dựng trên một hòn đảo rộng lớn, địa thế hiểm yếu mà vững vàng. Diện tích toàn khu trải dài mênh mông, trong đó khu nhà dành cho gia quyến quân nhân cũng chiếm phần không nhỏ.
Những dãy nhà liền kề san sát nhau, diện tích mỗi căn tuy không rộng nhưng bài trí ngăn nắp, đầy đủ tiện nghi, ấm áp và chan chứa nhân khí. Mỗi mái nhà như một góc đời sống riêng biệt, góp phần dệt nên bức tranh sinh hoạt yên ổn giữa chốn quân doanh kỷ luật.
Xa xa vẳng lại tiếng kèn hiệu vang vọng giữa trời chiều, xen lẫn tiếng bước chân đổi gác đều đặn của lính gác tuần tra, càng khiến nơi đây toát lên một khí khái đặc trưng – nghiêm cẩn mà bình yên, mạnh mẽ mà ấm lòng.
Tìm được căn nhà theo số ghi trên thẻ, Yến Thiếu Ngu tra chìa khóa vào ổ, cửa vừa mở ra, bụi bặm cuộn lên như làn khói mỏng. Rõ ràng đã lâu không có người ở. Anh cau mày, bước vào trước, quét sơ ván giường, rồi cởi áo khoác, xắn tay áo lên lau sạch lớp bụi trên bệ cửa sổ.
Ánh mắt nghiêm nghị thoáng qua một tầng dịu dàng khi quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói trầm ổn:
"Em đi xe mấy ngày cũng mệt mỏi rồi. Trước tiên ngồi nghỉ đi, để anh dọn dẹp. Cơm tối mình ra nhà ăn ăn tạm cho tiện.
"Mỗi căn nhà đều có một căn bếp nhỏ. Đôi khi, người nhà lính cũng tự tay ninh nồi canh xương, hay hong vài dải thịt khô treo gác bếp, không chỉ để cải thiện bữa ăn đạm bạc mà còn giữ chút hơi ấm cho gia đình"Hai người cùng làm không phải sẽ nhanh hơn sao ?
Lại nói, em đi xe chẳng lẽ anh thì không ? Cùng nhau làm đi ." Cố Nguyệt Hoài trừng anh một cái, đem tay áo xắn lên, múc nước bắt đầu lau bàn ghế.
Dù đã lâu không có người ở, nhưng đồ dùng vẫn còn nguyên vẹn chắc chắn, chỉ cần lau dọn sạch sẽ liền có thể sử dụng.
Yến Thiếu Ngu bất đắc dĩ cười cười, hai người nhanh chóng dọn dẹp, tốc độ quả thực nhanh hơn một người làm rất nhiều.
Khi sắc trời ngả tím, Cố Nguyệt Hoài châm ngọn đèn dầu đặt trên bàn, ánh lửa vàng nhạt lập lòe rồi ổn định, toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, phủ lên gian phòng một tầng ấm áp như nhung.
Tiếng gió biển rì rào ngoài khung cửa sổ khép hờ, ánh đèn in bóng hai người lên tường – một cao một thấp, một nghiêm nghị một mềm mại – yên ả mà chân thực, như thể cuộc đời vốn là vậy, chỉ cần một ngọn đèn sáng trong căn nhà nhỏ, đã đủ để định nghĩa hai chữ "gia đình".
Dọn dẹp xong xuôi, cả căn nhà trở nên sạch sẽ tinh tươm, không còn vương lại một hạt bụi. Cố Nguyệt Hoài thở ra một hơi nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại nơi Yến Thiếu Ngu đang đứng cạnh cửa sổ.
Cô không cần nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu ra hiệu, đối phương lập tức hiểu ý, bước tới đóng kín cửa lại, kéo màn che xuống.
Nga
Chỉ chốc lát sau, giữa gian phòng vốn còn trống trải liền hiện ra đầy đủ các vật dụng thiết yếu trong sinh hoạt: chậu rửa mặt men sứ, bàn chải, kem đánh răng, khăn bông, dép lê, vỏ gối, cốc uống nước, cả móc áo gỗ mộc mạc... được sắp đặt gọn gàng trên mặt bàn.
Những món đồ này, khi hai người tiện đường ghé qua Phong thị đã tranh thủ mua sắm đầy đủ, sau đó liền cất vào không gian Tu Di để tiện mang theo.
Cố Nguyệt Hoài cong nhẹ đôi mày thanh tú, ánh mắt ánh lên tia đắc ý, gương mặt tinh xảo thoáng qua ý cười:
"Thế nào, không thiếu một thứ gì cả chứ ?"
Yến Thiếu Ngu bật cười: "Dùng không gian tuỳ thân làm kho hàng, cũng chỉ có em nghĩ ra."
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, giọng điệu mang theo vài phần không phục nhưng lại đầy lý lẽ:
"Anh thì biết cái gì? Đây gọi là "vật tận kỳ dụng
"! Rời quân khu chỉ để đi mua mấy thứ đồ sinh hoạt tầm thường, đơn giản sao ? Phiền toái trong đó anh còn không rõ ràng sao ? Không chỉ phải đăng ký xin phép, còn phải làm sổ thống kê từng món một với đồng chí phụ trách tiếp tế hậu cần, còn phải phối hợp chặt chẽ với tổ hậu cần nữa đấy. Em chuẩn bị trước thế này chẳng phải vừa tiết kiệm thời gian, vừa tránh làm phiền người khác sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!