Chương 9: AM (2) Những chuyện nổi loạn khác

Sau vài lần thử sự đề phòng trong mắt mèo tam thể đã giảm bớt, không còn gầm gừ với Hứa Mộc Tử nữa, mặc cho cô từng bước đến gần che ô trên đầu chúng.

Đặng Quân đến rất nhanh.

Anh không cầm ô, tay ôm một chiếc thùng gỗ, cách một khoảng hơi nheo mắt trong màn mưa phùn nhìn cô.

Cả thế giới đều là tiếng đàn ẩm ướt của thiên nhiên, Hứa Mộc Tử phải hét lên: "Sao anh không mang ô?"

"Không có ô."

"Lúc em đi ở quầy lễ tân còn vài chiếc ô…"

Đặng Quân đến nhà nghỉ nhiều ngày như vậy không thể không biết ô ở quầy lễ tân có thể dùng chứ?

Nghĩ lại đúng là không còn ô nữa.

Lúc Hứa Mộc Tử đi vừa có hai vị khách xuống lầu trả phòng. Nếu khách không mang ô, lại phải nhờ Hạ Hạ đưa xuống núi, chắc chắn hai chiếc ô cuối cùng đã bị mang đi.

Nhưng trong nhà nghỉ hẳn là còn một chiếc áo mưa.

Hứa Mộc Tử muốn hỏi đã có áo mưa tại sao không mặc.

Đặng Quân như đoán trước được sự nghi ngờ của cô, lấy chiếc áo mưa màu vàng nhạt ra khỏi thùng gỗ.

Kiểu dáng trẻ em hơn nữa trông có vẻ là cỡ dành cho trẻ ba, bốn tuổi mới mặc vừa.

"Không có ô anh đến làm gì?"

"Cứu mèo.

"Hạ Hạ đồng ý à?"

"Chắc là đồng ý."

Đặng Quân lấy thức ăn cho mèo ra. Ngồi xổm bên cạnh Hứa Mộc Tử.

Cô nhắc nhở: "Cẩn thận nhé, chúng không dễ gần đâu, đề phòng em như đề phòng sói vậy."

Mèo tam thể vừa nãy hung dữ lắm, Hứa Mộc Tử giúp đỡ cầm ô lâu như vậy, tay đã mỏi nhừ cũng không nhận được chút thiện cảm nào từ nó.

Lúc này Đặng Quân đưa hộp thức ăn cho mèo nhỏ qua, ba con mèo căng thẳng ngửi ngửi, chưa đến nửa phút đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa nhìn Đặng Quân trong ánh mắt lại có chút nịnh nọt.

Hứa Mộc Tử đánh giá trong lòng: Nịnh hót!

Đồng thời cô cũng có chút lo lắng: "Nếu chúng không chịu đi thì sao?"

Quá trình diễn ra suôn sẻ ngoài dự kiến. Chiếc thùng gỗ mà Đặng Quân mang ra đã được lót khăn tắm, ba con mèo ngoan ngoãn đến lạ trước mặt anh, ngoan ngoãn chui vào thùng gỗ theo anh.

Anh đậy chiếc áo mưa trẻ em mang ra lên thùng, đứng dậy hỏi cô: "Không tìm thấy quả dâu nào à?"

Hứa Mộc Tử đang cầm một quả dâu tây dại bị thiếu dinh dưỡng trong tay, vội vàng giơ ô lên đầu Đặng Quân, nói: "Chỉ có vài quả."

Đặng Quân quá cao, che ô cho anh có chút khó khăn.

Mặt ô cũng không lớn, chỉ bằng chiếc ô che nắng thông thường của nữ giới, dù di chuyển thế nào cũng không thể che hết hai người.

Hơn nữa dường như họ cũng không tiện đứng quá gần nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!