Sáu giờ sáng, chiếc đồng hồ hình bầu dục treo trên tường quầy lễ tân đột nhiên bắt đầu phát nhạc.
Âm thanh giống như một nhạc cụ gõ kim loại được gọi là Glockenspiel.
Hứa Mộc Tử khá nhạy cảm với âm nhạc, nghiêng đầu nghe một lúc rồi mới hỏi Hạ Hạ: "Trước đó đến giờ, hình như chưa nghe thấy nó báo giờ như vậy?"
"Ông chủ của chúng tôi nói rằng nó sẽ không kêu sau khi tắt đèn, có thể có hệ thống cảm biến ánh sáng."
Ấn tượng rằng loại đồng hồ cổ này luôn mang hơi hướng thời đại, Hứa Mộc Tử bất ngờ nói: "Nó còn khá thông minh."
Thấy Hứa Mộc Tử thật sự không có ý định đi mượn quần áo của Đặng Quân, Hạ Hạ gãi má, bảo cô đợi một chút rồi cả người chui vào quầy lễ tân lục lọi hồi lâu.
Khi đứng dậy Hạ Hạ đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm dày hơn.
"Cô Hứa cô mặc cái này ra ngoài đi."
Hứa Mộc Tử nhận lấy áo choàng tắm, sờ sờ, rất chất lượng: "Đây là của cô à?"
Hạ Hạ cười lên rất có sức hút giống như cô em gái nhà bên: "Không phải đâu, đây là áo choàng tắm dày của chúng tôi cho mùa thu đông, khi trời ấm lên nhà nghỉ sẽ đồng loạt thay sang loại mỏng. Vài cái này ở quầy lễ tân vốn là để dự phòng, tôi nghĩ cô mặc ra ngoài sẽ ấm hơn."
Chọn đồ ăn và đồ dùng trong nhà nghỉ đều rất tỉ mỉ, Hứa Mộc Tử cũng khen ngợi từ tận đáy lòng: "Khách sạn sao còn không thoải mái bằng nơi này."
Nói đến điều này Hạ Hạ có vẻ rất tự hào nói rằng việc lựa chọn này đều do ông chủ nhà nghỉ tự làm, cũng nói rằng ông chủ rất tận tâm với nhà nghỉ.
"Nếu mấy ngày nay trời không mưa thì tốt rồi, đổi thành ngày nắng, lúc rạng sáng cô đến chắc chắn sẽ nhìn thấy sao, rất đẹp, tuần trước còn có người yêu thích ngắm sao mang theo thiết bị chuyên nghiệp đến chụp ảnh."
Hứa Mộc Tử ôm chiếc áo choàng tắm dày, lấy một chiếc ô trong suốt từ thùng ô bên cạnh quầy lễ tân: "Không có sao cũng không sao, tôi đi xem vườn dâu trước."
"Bây giờ sao? Mưa vẫn còn lớn như vậy…"
"Thời gian của tôi có hạn, giờ này ngày mai tôi sẽ phải quay lại."
Hạ Hạ có chút ấp úng dừng vài giây mới nói: "Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thỏ rừng trong vườn dâu, chúc cô may mắn."
Hứa Mộc Tử khoác áo choàng tắm, mở ô: "Cảm ơn."
Cho đến khi Hứa Mộc Tử ra khỏi nhà nghỉ, Hạ Hạ vẫn vẫy tay ở cửa nhắc nhở cô: "Cô Hứa, bữa sáng là bảy giờ rưỡi!"
Hứa Mộc Tử cũng vẫy tay, kéo dài giọng đáp: "Biết rồi –"
Khi còn đi học Hứa Mộc Tử rất muốn trở thành một cô gái đáng yêu và gần gũi như Hạ Hạ.
Họ cười đùa trong đám đông giống như mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng và tích cực.
Ai mà không thích chứ?
Trước đây, Hứa Mộc Tử từng thích một chàng trai là bạn học nam trong lớp IELTS.
Sau khi tốt nghiệp trung học, họ cùng học tại một học viện âm nhạc ở nước ngoài.
Một người học chuyên ngành biểu diễn piano, một người học chuyên ngành sản xuất âm nhạc, là bạn học cũ.
Vì vậy cô biết rằng bạn gái mà chàng trai đó tìm sau này là một cô gái luôn cười như Hạ Hạ.
Để thật sự biết rằng cô và chàng trai đó không phù hợp, phải nói đến kỳ nghỉ đông năm nhất đại học.
Chính là ngày đi đưa đồ gốm cho Đặng Quân.
Hứa Mộc Tử đứng trước cửa nhà Đặng Quân, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Đặng Quân, đã liên tục nhận được hơn hai mươi tin nhắn nhóm trong vài phút. Âm thanh thông báo điện thoại liên tục vang lên, đến nỗi Đặng Quân cũng phải liếc nhìn túi áo khoác lông vũ của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!