Chương 6: AM (1) Chuyện tình cảm của người khác

Các ông bố bà mẹ dường như khá quan tâm đến chủ đề này, họ hỏi han tò mò về bạn gái của Đặng Quân là người như thế nào.

"Cô gái ở đâu, người địa phương à?"

"Trông như thế nào, có ảnh cho chúng tôi xem không?"

"Hẹn hò được bao lâu rồi?"

Mẹ của Hứa Mộc Tử đặt xuống một đĩa trái cây để tiếp khách, cũng hỏi theo: "Ôi, có phải là bạn học mà Đặng Quân quen ở đại học không?"

Dựa trên sự hiểu biết của mình, Hứa Mộc Tử có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ.

Có thể mẹ cô đang nghĩ thầm: Chỉ là một tên mọt sách ngốc nghếch như Đặng Quân vậy mà cũng có bạn gái à?

Cả ba và mẹ cô đều không thích tính cách của Đặng Quân cho rằng con trai quá hướng nội và khép kín thì không tốt.

Khi bị gia đình Đặng Quân chọc tức họ cũng có vài lời nói quá đáng, nói rằng Đặng Quân tuy giỏi giang nhưng chỉ biết học, ngoài sách vở ra thì chẳng biết gì cả.

Họ đặt ra từng câu hỏi nhưng mẹ Đặng Quân vẫn luôn mỉm cười, lắc đầu, đôi bông tai mang logo của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng lắc lư trên dái tai theo cử động của bà ấy: "Thật ra tôi cũng không biết, chỉ là phỏng đoán…"

"Phỏng đoán thế nào, cũng phải có cơ sở để đoán chứ?"

Theo lời mẹ Đặng Quân mỗi lần Đặng Quân đi thi đấu, tham gia các hoạt động học tập, bất kể là ở thành phố nào, trong hay ngoài nước, anh đều mua đặc sản hoặc quà lưu niệm địa phương cho gia đình.

"Thằng bé có tiền riêng, tiền học bổng, tiền thưởng từ các cuộc thi, tiết kiệm được kha khá đấy. Đôi khi nhận được quà của con trai, tôi mới cảm thấy nó thật sự đã lớn."

Vừa khoe khoang lòng hiếu thảo của Đặng Quân vừa kéo dài câu chuyện để khơi dậy sự tò mò của các bố mẹ có mặt, dưới ánh mắt ghen tị của mọi người mẹ Đặng Quân mới chuyển hướng câu chuyện, đi vào vấn đề chính.

"Dạo trước Đặng Quân không phải đi Megalos sao, nó cũng mang quà về cho tôi và bố nó. Khi chia quà tôi thấy ngoài hai phần của chúng tôi, còn có thêm một phần nữa."

Nhắc đến Megalos Hứa Mộc Tử vươn đầu nhìn xuống lầu, quả nhiên thấy vẻ mặt không tự nhiên của mẹ mình.

Lần này không thể tham gia cuộc thi, khiến bố mẹ mất đi đề tài để khoe khoang, sau đó cả nhà đều không nhắc đến Megalos nữa, nếu có ai hỏi, họ cũng chỉ cười trừ trả lời con bị ốm nên không tham gia được.

Có lẽ bố mẹ vẫn hy vọng cô là một thiên tài luôn giành chiến thắng trong mọi cuộc thi?

Lúc này không ai để ý đến hành động che giấu của mẹ Hứa Mộc Tử khi bất ngờ nâng tách trà lên, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào câu chuyện của Đặng Quân.

Cốt truyện có vẻ hơi nhạt nhẽo, các bố mẹ không hài lòng nói chỉ là thêm một phần quà thôi mà, có gì mà làm ầm ĩ biết đâu là Đặng Quân mua cho bạn bè thì sao.

Mẹ Đặng Quân lắc đầu đầy bí ẩn: "Tôi còn không hiểu con mình sao? Đặng Quân nhà tôi là một người cô độc, không thân thiết với ai cả."

Hứa Mộc Tử nghe mà lắc đầu lia lịa.

Trên chiếc xe ở Megalos, ngoài cô ra những chàng trai còn lại đều là bạn của Đặng Quân, họ khoác vai bá cổ nhau đùa giỡn rõ ràng là rất thân thiết.

Làm sao có thể gọi là một người cô độc được?

Mấy người bạn đó còn hợp sức lại dọa cô nữa.

Họ nói cô không nên đi chơi bắn đạn thật một mình, ít nhất cũng nên rủ ai đó đi cùng, lỡ như bị hủy dung thì sao?

Có lẽ họ đã nghe Đặng Quân nói rằng cô trốn khỏi cuộc thi piano để đi chơi nên muốn kéo cô về đúng hướng.

Hứa Mộc Tử cảm thấy mặt mình nóng lên, im lặng không nói gì.

Đặng Quân cũng không tỏ ra là một người anh hàng xóm tốt bụng để dạy dỗ cô, hầu như anh không nói gì.

Chỉ vào lúc trước khi xuống xe, anh đã giúp cô lấy chiếc mũ len bị rơi xuống, đội lên đầu cô: "Sân tập bắn ồn ào lắm, hại thính giác, nếu còn muốn chơi đàn thì đừng đến đó nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!