Trong bóng tối Hứa Mộc Tử hoảng loạn tột độ, cô thật sự bị dọa đến gần như phát điên rồi.
Đặng Quân bị cô xô đẩy lung tung lùi lại nửa bước, anh đưa tay vào trong phòng ăn bật công tắc đèn.
Anh không bật đèn chính của phòng khách.
Đèn màu ấm áp của phòng ăn sáng lên, không chói mắt đủ để nhìn rõ mọi thứ xung quanh, xua tan bầu không khí kinh hoàng do sấm sét tạo ra.
Đèn sáng lên, lấy lại can đảm Hứa Mộc Tử mới nhận ra mình đang áp sát Đặng Quân, mặt gần như vùi vào người anh.
Cô xấu hổ lúng túng buông tay khỏi áo anh, quay người lại càng lúng túng hơn khi chạm mắt với Hạ Hạ đang đứng ngây người ở hành lang.
Vừa nãy còn gọi Hạ Hạ là ma thật bất lịch sự, Hứa Mộc Tử đỏ mặt liên tục xin lỗi.
Theo lời Hạ Hạ nói cô ấy đang ngủ thì bị tiếng sấm đánh thức.
Khi xuống cầu thang vẫn còn thấy ánh sáng le lói từ phòng ăn, hơn nữa cô đã làm việc ở đây hơn hai năm, mọi ngóc ngách đều quen thuộc nên không nghĩ đến việc bật thêm đèn khác.
Hoàn toàn không ngờ rằng đi được nửa đường đèn lại tắt.
Hạ Hạ có vẻ rất tự trách vội vã túm lấy mái tóc dài xõa trên vai, cuộn thành một búi tóc lớn trên đầu: "Thật ngại quá, tôi không có dọa đến hai…"
Cô ấy ngập ngừng, ánh mắt chuyển sang Đặng Quân, rồi mới nói tiếp: "…người chứ?"
Hứa Mộc Tử xua tay: "Không không, là do tôi tự dọa mình thôi."
Hai cô gái đều tự nhận lỗi về mình, suốt năm phút liền cứ xin lỗi lẫn nhau, cứ thế này có khi họ còn quỳ xuống dập đầu với nhau mất.
Đặng Quân thản nhiên lên tiếng: "Xuống đây làm gì?"
Hứa Mộc Tử tưởng anh nói với mình ngơ ngác quay đầu lại.
Mấy giây sau mới hiểu ra anh đang hỏi Hạ Hạ.
Không có chủ ngữ, sao lại có vẻ… anh và Hạ Hạ rất thân quen?
Trên mặt Hạ Hạ vẫn còn vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ, một sợi mi bị dụi rớt dính bên mi dưới, cô ấy giơ tay chỉ về phía cửa sổ: "Trời mưa to quá, tôi xuống lầu đem… Ơ?"
Cửa sổ đang mở đã được đóng lại, không còn nước mưa hắt vào. Thậm chí điều hòa trung tâm còn chu đáo bật chế độ sưởi ấm, cũng không còn lạnh nữa.
Hứa Mộc Tử chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa của tiếng "Ơ" kia đã nghe thấy Hạ Hạ nhanh chóng đổi giọng: "Kiểm tra điện nước."
Nghĩ đến ấm trà nóng giúp xua tan cái lạnh, Hứa Mộc Tử lại cảm ơn Hạ Hạ và nói rằng cô định lên lầu xem phim.
Hạ Hạ không tình nguyện dẫn đường, sau khi kiểm tra tình hình dưới lầu cô ấy ngáp ngắn ngáp dài rồi quay lại ngủ.
Người dẫn đường vẫn là Đặng Quân.
Từ sau sự cố nhầm lẫn ma quỷ vừa rồi, Đặng Quân vẫn im lặng, đi bên cạnh Hứa Mộc Tử cũng không nói thêm gì.
Đặng Quân không trêu chọc Hứa Mộc Tử về chuyện đó.
Nhưng việc lao vào người ta khiến cô cảm thấy không thoải mái cũng im lặng theo.
Những căn phòng có ban công và cửa sổ sát đất đều là phòng ngủ của nhà nghỉ, so với mấy phòng đó thì phòng chiếu phim có phần hẻo lánh hơn, nằm ở khúc quanh cuối hành lang trên lầu.
Phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, khá rộng rãi, phong cách trang trí vẫn ấm cúng.
Trên chiếc ghế sofa mềm mại là một hàng gối ôm hình nấm, bàn trà bên cạnh bày đầy hoa hồng khô nhỏ, đá khuếch tán khoáng chất màu xanh nhạt tỏa hương sả chanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!