Hứa Mộc Tử hiểu ý "đổi chỗ khác".
Không phải đổi chỗ khác để trò chuyện ôn lại chuyện cũ mà là để tiếp tục nụ hôn vừa bị làm phiền kia.
Cô gật đầu.
Nhịp tim đập thình thịch, dường như còn dày đặc hơn cả những hạt mưa đập vào cửa sổ kính, mặc cho anh nắm tay cô dẫn cô rời đi.
Đi vài bước thì phát hiện là hướng về phía góc khuất sâu hơn, ngược lại với cây chân vịt.
Hứa Mộc Tử còn chưa kịp nghi hoặc Đặng Quân đã đẩy ra một cánh cửa bí mật, bên trong bị bóng tối dày đặc hơn bao trùm.
Đặng Quân giơ cây nến thơm bước vào trước nhắc nhở Hứa Mộc Tử cẩn thận bậc cửa dưới chân.
Dưới ánh nến lờ mờ có thể thấy bên trong cánh cửa là một không gian trống trải giống như lối thoát hiểm, hai bên không gian không rộng rãi lắm, là một hành lang dài hẹp kín mít không có cửa sổ.
"Đây là…"
"Chẳng có tác dụng gì miễn cưỡng coi là lối đi của nhân viên."
Họ bước đi trong ánh nến chậm rãi di chuyển trong bóng tối, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ khu vực chung.
Hình như là Hình Bành Kiệt đang lớn tiếng biện hộ cho một hành động nào đó trong trò chơi của mình, giọng nói nghe còn oan ức hơn cả Đậu Nga: "Đó là chiến thuật của tôi!"
Hành động riêng lẻ tách biệt khỏi mọi sự náo nhiệt này, trước đây cũng đã từng có và thường xuyên xảy ra.
Lần giống nhất với lần này là vào cái đêm Đặng Quân lần đầu tiên gấp con bướm giấy cho cô.
Đêm đó Đặng Quân hỏi Hứa Mộc Tử: "Có muốn đi với anh không?", dưới phòng khách là bố mẹ của cả hai và những người lớn tuổi khác thường xuyên gặp mặt, đã qua ba lượt rượu náo nhiệt ngập tràn.
Nhưng anh lại nói không cần trèo cửa sổ có thể đi cửa hông.
Hứa Mộc Tử ở nhà mình còn phải lén lút, không được thong dong như Đặng Quân nín thở đi theo Đặng Quân đến cửa hông dưới lầu.
Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cô lại phải rụt cổ lại.
Đang chuẩn bị mở cửa hông Đặng Quân đột nhiên đưa tay lên, dùng khớp ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi cô.
Hành động bất ngờ này suýt chút nữa làm cô sợ chết khiếp tim đập thình thịch.
Nhưng anh lại bình tĩnh hỏi cô: "Sao không thở?"
Giọng nói của mẹ Hứa Mộc Tử sai bảo bố cô đi lấy rượu, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai như thể ở ngay bên cạnh.
Hứa Mộc Tử không có phổi tốt, không nhịn được bắt đầu thở hổn hển, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Em sợ em quá kích động lại mắc cái bệnh nhiễm kiềm hô hấp…"
Đặng Quân cười một tiếng, giúp cô ấn tay nắm cửa bên cạnh: "Vậy là em định không thở nữa muốn tự làm mình ngạt thở sao?"
Nghĩ đến quá khứ không ngờ hơn một nghìn ngày trôi qua, Hứa Mộc Tử vẫn không có tiến bộ gì về mặt này.
Trong không gian kín mít tràn ngập tiếng mưa rơi tí tách, cô đi sau Đặng Quân vẫn nín thở, căng thẳng.
Trong lúc căng thẳng còn có một loạt câu hỏi và lo lắng: "Lối đi của nhân viên không cho người ngoài vào đúng không? Nếu chúng ta làm gì ở đây, bị nhân viên nhà nghỉ biết được, sẽ tức giận chứ? Cũng không biết chỗ này có lắp camera không…"
Đặng Quân đang cầm cây nến bỗng nhiên bật cười nhẹ, hơi thở làm ánh lửa lung lay hơn.
Bóng của họ nhảy múa trên tường anh trêu chọc cô: "Suy nghĩ khá táo bạo, định tiếp tục ở đây sao?"
"… Anh nói đổi chỗ khác, không phải là ở đây à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!