Chương 40: PM (1) Có muốn đổi chỗ không?

Trước đây con bướm giấy mà Đặng Quân gấp đã được Hứa Mộc Tử mang ra nước ngoài.

Cô đặt con bướm giấy vào chiếc balo nhỏ đựng bản nhạc, thỉnh thoảng lấy ra đặt lên cây đàn piano khi một mình luyện đàn trong phòng.

Cũng coi như là gửi gắm một chút tình cảm thiếu nữ.

Chỉ là sau đó cuộc sống trở nên bận rộn nhiều lo lắng, cô không thể quan tâm quá nhiều đến bất cứ điều gì.

Hàng ngày vội vã chạy ngược chạy xuôi, không biết là do cô bất cẩn để quên trên đàn piano hay là làm rơi lúc lấy đồ, khi cô phát hiện ra thì con bướm giấy đã bị mất.

Có chút tiếc nuối.

Nhưng trong ánh nến ấm áp của đêm mưa lạnh, Hứa Mộc Tử lại nhận được một con bướm giấy mới.

Trò chơi ma sói ở khu vực chung đang diễn ra sôi nổi, không biết người chơi đang phân tích tình hình kia thuộc phe sói hay phe dân làng.

Giọng nói thì rất hào hứng, chỉ tay năm ngón lên trời với khí thế ngút ngàn…

So với đó Hứa Mộc Tử và Đặng Quân như ở một thế giới khác.

Ngay cả tiếng gió cũng đã im bặt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhỏ giọt, họ gạt bỏ mọi ồn ào, trong tiếng mưa trò chuyện về con bướm giấy đó.

Hứa Mộc Tử tiếp xúc với người khác giới không nhiều cũng chưa từng thấy ai giỏi gấp giấy.

Đặc biệt là bố cô, khi còn nhỏ trong sách giáo khoa mỹ thuật có hướng dẫn gấp các con vật bằng giấy, giáo viên giao bài tập về nhà yêu cầu phụ huynh cùng làm với học sinh.

Bố cô vụng về nhìn sách mày mò rất lâu, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống bàn học, nhưng vẫn gấp thành một mớ hỗn độn.

Hứa Mộc Tử nâng niu con bướm giấy như nâng niu một mối tình đã từng đột ngột dừng lại nhưng rồi lại tìm thấy, vui mừng hỏi Đặng Quân: "Con bướm này anh học trong lớp mỹ thuật ở trường à?"

Đặng Quân nói: "Thật ra không phải."

Gấp bướm giấy là do bà nội anh dạy, trước đây khi anh còn sống ở quê với bà, vào ngày của mẹ, mọi người đều tặng hoa cẩm chướng, anh muốn gửi cho mẹ một món quà đặc biệt hơn, bà đã dạy anh gấp bướm.

"Bà rất khéo tay, vá lỗ trên vải cũng có thể thêu thành hoa năm cánh."

"Vậy anh còn biết gấp cái gì khác không?"

"Có thể biết một vài thứ, động vật nhỏ gì đó."

"Có biết gấp hoa hồng giấy không?"

"Sao vậy, không tò mò về vị chủ nhà nghỉ bí ẩn của em nữa à?"

Hứa Mộc Tử giơ điện thoại lên cho Đặng Quân xem nói với anh rằng cô phải dậy sớm về nhà vào ngày mai.

Cô không biết rằng vẻ mặt thở dài tiếc nuối của mình lại đặc biệt thu hút người khác vẫn đang tự lẩm bẩm: "Chỉ còn chút thời gian này, chuyện của người lạ cứ để sau đi…"

Dù nghe thế nào cũng có ý "vẫn là anh quan trọng hơn".

Đặng Quân mỉm cười rời mắt khỏi đôi môi đang chu ra của Hứa Mộc Tử, yết hầu anh khẽ động đậy.

Vẫn quyết định nói chuyện chính trước.

Thì ra cư dân dưới chân núi khá thong thả, không giống như nhịp sống nhanh ở các thành phố lớn, nhu cầu taxi nhiều, đương nhiên xe cũng nhiều, ra đường có thể bắt xe bất cứ lúc nào.

Ở đây muốn đi taxi cần phải hẹn trước với tài xế nếu không thì rất khó gặp may mắn.

Lần này ra ngoài tâm trạng Đặng Quân rất tệ, không lái xe, nhà nghỉ cũng còn một số việc chưa giải quyết xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!