Chương 39: PM (2) Ngứa ngáy tận tâm can

Bị Đặng Quân ngắt lời như vậy, Hứa Mộc Tử ngậm viên kẹo sô cô la trong miệng cứng đơ vài giây.

Phản ứng lại cô trừng mắt nhìn anh.

Đặng Quân cười thu tay lại nghịch tờ giấy gói kẹo: "Tỉnh mộng chưa?"

"… Em chỉ ví von thôi."

Giống như khi xem giờ, tình cờ gặp những con số như 08:08 hoặc 18:18, sẽ nhìn thêm vài lần.

Sự trùng hợp luôn thu hút sự chú ý khiến người ta suy nghĩ.

Sự xuất hiện của tấm vé liên hoan âm nhạc khiến Hứa Mộc Tử tò mò về chủ nhà nghỉ, Đặng Quân đến đây lâu hơn cô, nên cô hỏi anh có nghe chuyện gì về chủ nhà nghỉ không.

Đặng Quân vuốt phẳng tờ giấy bóng kính trong tay hỏi: "Về phương diện nào?"

"Mọi phương diện."

Nhận được câu trả lời uể oải: "À, không nghe nói gì cả."

"Vậy anh còn hỏi."

Hứa Mộc Tử có chút thất vọng hai tay chống cằm: "Sao anh còn biết ít hơn em…"

Kẻ chủ mưu đối diện mỉm cười nhạt hỏi cô: "Mới đến mười mấy tiếng đồng hồ, em có thể biết gì?"

"Em biết rất nhiều đấy!"

Đặng Quân liếc nhìn cô với ánh mắt "Làm sao mà biết được".

Hứa Mộc Tử ngậm viên kẹo sôcôla, bẻ ngón tay, kể cho Đặng Quân nghe những thông tin mà cô nắm được.

Cô từng nghe Hạ Hạ nói chủ nhà nghỉ này mới hơn hai mươi tuổi, bằng tuổi họ.

Những món đồ cũ theo phong cách "cực phồn" ở khu vực chung, bao gồm cả sách, đồ trang trí trên giá sách nghe nói đều được chuyển từ nhà chủ nhà nghỉ đến.

"Hạ Hạ còn nói, London Eye chính là bông hoa hồng xinh đẹp mà anh tặng em cũng do chủ nhà nghỉ trồng."

Đặng Quân vẫn đang nghịch tờ giấy gói kẹo, trên tờ giấy gói kẹo mỏng manh in hình những họa tiết ren hoa văn tinh xảo.

Bóng tối được ánh nến in lên tay anh như thể những dải ren màu xám đậm quấn quanh đầu ngón tay.

Ngón tay anh thon dài, xương gợi cảm rất đẹp. Giấy bóng kính lại có kết cấu giòn, luôn phát ra âm thanh trong tay anh.

Ngay cả Hứa Mộc Tử người đang tò mò về chủ nhà nghỉ, cũng ngừng nói, lơ đãng nghĩ:

Có lẽ năm đó mẹ Đặng đã đúng khi mua đàn piano cho Đặng Quân.

Ngón tay anh dài như vậy, nếu thật sự học đàn có lẽ anh có thể giống như Liszt, dễ dàng chạy mười nốt liên tiếp…

Trước đây ở lớp học piano, cô đã nghe các bạn cùng lớp thảo luận về một tin đồn khá vô lý.

Các cô gái nói rằng chiều dài ngón tay của con trai có liên quan đến chiều dài của thứ đó, ngón tay càng dài thì…

Từ từ hoàn hồn.

Má Hứa Mộc Tử lặng lẽ nóng lên, lại dùng dụng cụ mát xa ngón tay gõ lên bàn nhưng hoàn toàn không đề cập đến việc mình vừa lơ đãng, chỉ gọi Đặng Quân đang gấp giấy bóng kính.

"Đặng Quân, anh có đang nghe không đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!