Chương 38: PM (1) Vé hòa nhạc và kẹo sôcôla

Thời đại học Hứa Mộc Tử có vài người bạn thân, một trong số đó là nam sinh chuyên ngành violin.

Họ đều học lớp song tấu nên thường xuyên hợp tác.

Lúc nãy Đặng Quân nhắc đến nhạc hội địa phương nổi tiếng mà cô từng tham gia, người chơi violin hợp tác chính là nam sinh này.

Nhà nam sinh cũng gặp chút biến cố, không tệ như nhà Hứa Mộc Tử nhưng chi tiêu sinh hoạt cũng khá eo hẹp.

Nghe thấy bạn học cay nghiệt nói xấu sau lưng cô có mùi khoai tây, nam sinh liền đứng bật dậy: "Ồ, hóa ra Shirley biết nấu món khoai tây, mình phải hỏi xin công thức."

Chuyện này Hứa Mộc Tử cũng từng nghe nói.

Ngày biểu diễn trên sân khấu nhạc hội kết thúc, cô hỏi nam sinh tại sao lại giúp cô nói chuyện.

Nam sinh nhún vai: "Cũng không phải cố ý giúp ai, chỉ là không nhìn được thôi. Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Tại sao phải nói xấu sau lưng người khác ăn gì?"

Thường ngày họ lên lớp, tập luyện, biểu diễn, đều chỉ nói về vấn đề âm nhạc, không có chuyện riêng tư.

Hôm đó nhạc hội thành công tốt đẹp, Hứa Mộc Tử gặp nhiều đồng hương tại hiện trường, còn chụp ảnh chung với mọi người tâm trạng đương nhiên là vui vẻ.

Hai người eo hẹp cũng thỉnh thoảng xa xỉ, mua pizza của cửa hàng nổi tiếng, tản bộ trong khuôn viên trường, vừa đi vừa chia nhau ăn pizza trong hộp giấy.

Họ nói chuyện về những lúc khó khăn.

Hứa Mộc Tử nói: "Tình hình hiện tại chỉ có thể coi là lúc tôi có ít sự đảm bảo về vật chất nhất, thật ra không phải là thời điểm tồi tệ nhất."

Không khí thoải mái, cô và chàng trai nói về Đặng Quân, người đã đồng hành cùng cô trong những ngày tháng thật sự khó khăn.

Chàng trai cầm hộp pizza, trầm ngâm: "Vậy ý cậu là lúc đó có người luôn ở bên cậu?"

Hứa Mộc Tử thò tay vào hộp xé một miếng pizza, gật đầu.

"Vậy thì may mắn quá."

"Quả thật rất may mắn."

"Shirley."

"Hửm? Sao vậy?"

"Anh ấy chắc hẳn rất đẹp trai. Vì, mặt cậu đỏ rồi hahahahahaha!"

Chàng trai vừa nói vừa chỉnh dây đeo túi đựng đàn violin, nói xong, cầm hộp pizza chạy đi.

Hứa Mộc Tử buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đang ngẩng đầu cắn miếng pizza nhọn, đầy miệng tương cà chua và phô mai, suýt nghẹn, nhai nhanh, đuổi theo.

Lúc đó cô sống rất vất vả, chiếc pizza và cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm đó là khoảng thời gian thư giãn duy nhất sau bao ngày vất vả.

Hứa Mộc Tử khi đó chưa bao giờ dám hy vọng sẽ gặp lại một người đồng lõa, đồng minh như Đặng Quân.

Cô biết mình sẽ phải chiến đấu một mình rất lâu, rất lâu.

Cô cũng biết rằng cô sẽ không nói với ai về cuộc chiến đơn độc này trong tương lai. Bởi vì ngay cả khi cô nói ra sẽ không có ai thật sự có thể đồng cảm.

Nhưng vào đêm mưa này, khi Hứa Mộc Tử ngồi trong không gian nhỏ bé của nhà nghỉ, nghe Đặng Quân kể rõ ràng về những thành tích nhỏ bé của cô.

Trong lòng cô đang thấm đẫm một cơn mưa khác, những giọt mưa ấm áp tiếng mưa nhẹ nhàng.

Như thể đã quá lâu đi một mình dưới ánh mặt trời chói chang, cô coi cơn mưa này như một cái cớ cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng, nghỉ ngơi trong lúc trú mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!