Nhắc đến chuyện xem mắt, Hứa Mộc Tử hơi buồn bực dùng đầu đũa chọc chọc vào miếng nấm trong đĩa, nghe cô gái bên cạnh cũng đang than thở về nỗi khổ tương tự.
Cô gái nói rằng người lớn trong gia đình cô còn quá đáng hơn, thậm chí còn mất ngủ vì chuyện cô không yêu đương, ngày nào cũng kêu ca ngủ không ngon, còn than vãn rằng con gái nhà hàng xóm đã mang thai đứa thứ hai rồi, còn cô thì chẳng có bạn trai.
Cô gái phẫn nộ nói: "Không có bạn trai chắc chắn là vì chưa gặp được người phù hợp. Chẳng lẽ tôi phải tìm đại một người, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thì họ mới ngủ được sao? Thật không hiểu nổi người già nghĩ gì nữa."
Hứa Mộc Tử như một học sinh ngoan ngoãn, giơ tay: "Đồng ý."
Hình Bành Kiệt đưa ra quan điểm về tình yêu của mình: "Tôi nghĩ rằng, yêu đương tuyệt đối không thể qua loa, phải tìm người mình thật sự thích hơn nữa phải là cả hai đều thật sự thích nhau."
Hứa Mộc Tử tiếp tục giơ tay: "Đồng ý."
Bữa tối là món ăn gia đình không mất nhiều thời gian để ăn chỉ khoảng mười phút là đã gần xong.
Mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, bàn bạc rằng dù sao điện cũng chưa có nên đừng về phòng vội hãy cùng nhau chơi gì đó để giết thời gian.
Hứa Mộc Tử vẫn đang chậm rãi nhai miếng nấm vừa gắp.
Ban đầu cô không định chơi cùng họ, luôn nhắc nhở bản thân đừng nhìn về phía Đặng Quân và cô gái mặc vest.
Nhưng cô nghĩ kỹ lại hình ảnh của mình trong lòng Đặng Quân chắc không tốt lắm:
Không bị súng đập vào mặt, mặt sưng lên thì cũng là nhổ răng khôn, mặt sưng lên.
Buồn nôn, say rượu, nhiễm kiềm hô hấp, thua kem đứa trẻ trong trò thi ném đá trên mặt nước…
Thật sự không có gì hấp dẫn cả.
Những khoảnh khắc đáng nhớ mà Hứa Mộc Tử có thể nghĩ đến đều liên quan đến piano, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Chưa nói đến việc có piano hay không, chỉ cần nhắc đến những chuyện này một cách đột ngột chắc chắn sẽ bị người khác cho là cố tình phải không?
Nhưng làm thế nào để nói về những điều này một cách tự nhiên, ít nhất là để Đặng Quân biết rằng công việc mà cô tìm được cũng rất tốt…
Có khá nhiều người tham gia hoạt động giải trí sau bữa ăn, không thể chơi bài poker nữa, Hình Bành Kiệt nói muốn tổ chức một số trò chơi tương tác đơn giản để tăng cường hiểu biết lẫn nhau.
Có lẽ nên kéo Đặng Quân cùng họ chơi một trò gì đó?
Đúng bảy giờ đồng hồ âm nhạc vang lên.
Tiếng trò chuyện trong phòng ăn bị tiếng nhạc làm gián đoạn một lúc. Đầu óc Hứa Mộc Tử vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch nhỏ của mình vô thức quay đầu theo tiếng nhạc –
Đặng Quân đã trở lại đang ngồi nhàn nhã trên ghế uống trà lạnh.
Cô giật mình suýt đánh rơi đôi đũa trên tay: "Anh về lúc nào vậy?"
Đặng Quân giơ ba ngón tay.
Hứa Mộc Tử ngơ ngác: "Ý gì, thề à?"
"Lúc em nói năm nay được gia đình giới thiệu ba đối tượng xem mắt và có thể còn có người thứ tư."
"… Vậy sao anh về không nói gì ngồi đây hù người."
Đặng Quân bưng cốc cười: "Thấy em đang trò chuyện say sưa nên không làm phiền."
"Đúng rồi, Đặng Quân…"
"Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!