Chương 35: PM (2) Nguy hiểm

Đặng Quân nói không có cách nào khác, giọng điệu bất lực nhưng không phải là kiểu bất lực hoàn toàn không có giải pháp.

Nó mang lại cảm giác "chỉ là chuyện khó khăn, không phải là vấn đề nan giải". Vì vậy, Hứa Mộc Tử hiểu câu "không có cách nào khác" là do nhu cầu công việc hoặc do bạn bè nhiệt tình giới thiệu đại loại như vậy.

Màn hình điện thoại của Đặng Quân tối đi.

Họ không nói thêm về bộ phim truyền hình có chủ đề ngoại tình.

Khi Hứa Mộc Tử ở một mình cô cảm thấy căn phòng này đủ rộng rãi.

Nhưng khi có Đặng Quân ở đây đột nhiên cô cảm thấy chật chội không đủ oxy để thở.

Những lo lắng về nguy cơ đã được giải quyết, những khao khát nhỏ bé trong lòng cô lại trỗi dậy, ẩn náu trong góc tối hơn cả căn phòng, ngọ nguậy như những con quái vật khiến trái tim cô ngứa ngáy.

Đặng Quân đã tự mình mang một chiếc ghế đến đặt đối diện với Hứa Mộc Tử.

Anh ngồi trên đó chân dài duỗi ra hỏi: "Nhớ ra một chuyện, em biết người đó là bạn học của bố em khi nào?"

Hứa Mộc Tử suy nghĩ một lúc: "Em không nhớ rõ thời gian cụ thể, hình như là không lâu sau khi xảy ra chuyện."

Hôm đó rất nóng Hứa Mộc Tử mang theo bảng giá đã tra được, đeo chiếc túi Ikea to đùng ra khỏi nhà.

Cô tìm thấy một cửa hàng thu mua đồ xa xỉ đã qua sử dụng trên mạng, được cho là trả giá khá tốt, cao hơn một chút so với giá ở các cửa hàng trong trung tâm thương mại nên cô đã giúp mẹ mang túi xách và trang sức đã được sắp xếp để bán đi.

Khi cô trở về nhà mồ hôi nhễ nhại có một người chú đang khóc lóc trong phòng khách chật chội, bừa bộn.

Chắc chắn những người lớn tuổi không muốn người khác chứng kiến sự thất vọng và khó khăn khi mắc nợ, Hứa Mộc Tử chào hỏi rồi vội vã trốn vào phòng mình.

Nhà cho thuê không cách âm cô vẫn nghe thấy một số nội dung.

Người chú kia không giấu nổi sự oán trách trong lời nói: "Nếu tên lừa đảo trơ tráo đó không phải là bạn học của anh thì làm sao chúng tôi có thể tiếp xúc được với hắn.", "Lão Hứa này, tôi thật không nên tin anh.", "Cũng tại tôi không tìm hiểu rõ ràng mà lại đi theo các anh…"

Hứa Mộc Tử dần dần hiểu ra hóa ra bố cô mới là người đầu tiên đưa ra quyết định sai lầm.

Trong lòng cô không khỏi oán trách, đau khổ và lo lắng.

Nghĩ đến những người lớn tuổi, bao gồm cả bố mẹ Đặng Quân đều vì bố cô mà tiếp xúc với cái gọi là cơ hội kiếm tiền lớn, cô cảm thấy vô cùng tội lỗi nhưng lại bất lực.

Không ai biết về trải nghiệm này của Hứa Mộc Tử vì vậy cũng không ai hỏi đến những điều này.

Chỉ có Đặng Quân người mà gia đình vì chuyện này nợ nần tới tám con số, anh hoàn toàn không nói những lời đả kích như "tự làm tự chịu", "thuế trí tuệ", "của cải không tương xứng với trí tuệ cuối cùng sẽ chảy về thị trường"…

Đặng Quân cau mày lắng nghe, nghe cô kể xong những chuyện này anh đưa tay xoa đầu cô: "Lúc đó em rất khó chịu phải không?"

Giọng nói quá dịu dàng Hứa Mộc Tử suýt nữa lại khóc.

Sau một hồi lâu im lặng cô mới nén lại nỗi chua xót kiên cường nói: "Rất khó chịu, nhưng vẫn vượt qua được."

Hứa Mộc Tử đã từng có trải nghiệm buông bỏ cực kỳ giống với Đặng Quân.

Cũng là vào một đêm cũng là vô tình nghe được.

Ngôi nhà cũ mà họ thuê không có phòng tắm riêng trong phòng ngủ, cả nhà chỉ có một phòng tắm để dùng.

Cô bị mất ngủ vào ban đêm, khi đi vào phòng tắm vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ.

Mẹ nói: "Làm sao bây giờ những gì có thể bán đều đã bán rồi, đến cả cây đàn piano của Mộc Tử cũng bán…"

Bố bị khàn giọng nửa tháng nay vẫn chưa khỏi, giọng nói như bị giấy nhám mài: "Em ngủ nhanh đi, đừng lo lắng vớ vẩn để anh nghĩ cách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!