Mấy năm nay sống tốt không?
Thật ra không tốt lắm.
Từ xa hoa đến tiết kiệm là một quá trình rất khó khăn. Biệt thự nhỏ và ô tô không cần phải nói, những vật có giá trị khác trong nhà có thể bán được cũng đã lần lượt được bán đi.
Bao gồm đồ nội thất, thiết bị điện tử, rượu vang và đồng hồ mà bố Hứa Mộc Tử sưu tầm, túi xách và trang sức mà mẹ Hứa Mộc Tử mua.
Cũng bao gồm cả hai cây đàn piano của Hứa Mộc Tử.
Chúng đã đồng hành cùng Hứa Mộc Tử từ mẫu giáo đến đại học, cùng cô trải qua những khoảng thời gian luyện tập gian khổ dài đằng đẵng nhất.
Nhưng cuối cùng cũng phải chuyển nhượng cho người khác.
Bố mẹ cô già đi trong một đêm, tóc bạc trắng.
Họ không ngủ được, thở dài cả đêm, luôn đi đi lại lại trong phòng khách nhỏ của căn nhà thuê.
Có một thời gian Hứa Mộc Tử rất lo lắng họ sẽ bị bệnh vì quá nóng vội, cũng lo lắng rằng họ sẽ nghĩ quẩn, nảy sinh ý định tự tử.
Nghèo ở phố đông không ai hỏi.
Vì muốn vay tiền xoay vòng Hứa Mộc Tử và bố mẹ liên tiếp bị một số người thân quen tương đối tin tưởng từ chối.
Họ đã nghe những lời cay nghiệt cũng nhận những ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
Bố mẹ Hứa Mộc Tử thích khoe khoang nhưng cũng rất tốt bụng và mềm lòng.
Khi công việc kinh doanh của gia đình họ tốt đẹp, họ cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ một số người. Nhưng khi phá sản quay lại cầu xin sự giúp đỡ lại nếm trải sự thất vọng.
Có người do dự;
Có người đóng cửa không gặp;
Có người miệng nói giúp đỡ cuối cùng chỉ đưa ra vài trăm tệ để đuổi họ đi;
Cũng có người chặn liên lạc của họ.
Trong những ngày tháng khó khăn đó Hứa Mộc Tử đã từng ngồi sụp xuống khóc nức nở vì bữa trưa bị đổ xuống đất.
Cũng vì làm thêm quá nhiều giờ tay đau nhức suốt đêm.
Nếu là Hứa Mộc Tử như bông hoa trong nhà kính thời năm nhất đại học, cô nhất định sẽ kể hết những chua xót và khó khăn mà mình đã trải qua cho Đặng Quân nghe, từng chuyện một, từng việc một.
Nhưng Hứa Mộc Tử bây giờ đã trưởng thành.
Cô cười nhạt nói nhẹ nhàng: "Lúc đầu có rất nhiều điều không thích nghi được, sau đó thì ổn, sống cũng không tệ lắm."
Bên ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn biến ban ngày thành đêm đen.
Mười hai giờ sau khi gặp lại họ bắt đầu ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.
Hứa Mộc Tử nói với Đặng Quân nhờ có bản lý lịch mà anh đã giúp gửi đi.
Cô mang theo tất cả cúp, bằng khen và chứng chỉ đến khách sạn phỏng vấn, đưa chiếc ba lô leo núi nhét đầy đến mức sắp nổ khóa kéo cho nhân viên phụ trách tuyển dụng xem.
Nhân viên tuyển dụng nhìn đến sững sờ.
Không thể trở thành nghệ sĩ piano là do tài năng của Hứa Mộc Tử không đủ, nhưng chỉ là làm công việc nghệ sĩ piano ở khách sạn, với khả năng của cô vẫn có thể đảm nhận được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!