Vai Đặng Quân rộng nhưng vòng eo gọn gàng. Gió đêm thổi phồng chiếc áo phông đen trên người anh, cũng làm tốc lên những lọn tóc mái ngoan ngoãn trên trán, ánh lửa ở đầu điếu thuốc chập chờn.
Đây là một mặt khác của Đặng Quân mà không ai biết đến.
Có một cảm giác cấm kỵ khó tả.
Hứa Mộc Tử dừng động tác lau tay, cùng lúc đó, Đặng Quân cũng nhạy cảm nhận ra có người.
Anh lười biếng đưa bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên cằm, động tác nghiêng người chậm rãi, khi thấy là cô, thậm chí anh còn khẽ cười.
Cô gái nhát gan vội vàng nắm chặt tờ khăn giấy ướt trong tay, khi anh đưa tay đưa điếu thuốc lên môi, cô quyết định quay người chạy xuống lầu.
Bây giờ Hứa Mộc Tử đã biết Đặng Quân hoàn toàn không đơn thuần như vẻ bề ngoài, ít nhất anh không phải là kiểu học sinh giỏi truyền thống trong mắt phụ huynh, cũng không phải là một mọt sách chỉ biết vùi đầu vào học.
Nhưng cô không nói với ai về việc Đặng Quân hút thuốc, cũng không chủ động tham gia vào các hoạt động so bì giữa hai gia đình.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhằm thỏa mãn lòng hư vinh của bố mẹ, Hứa Mộc Tử và Đặng Quân không có nhiều giao tiếp, vẫn chỉ nghe thấy tên của nhau từ miệng bố mẹ như cũ.
Sau khi Hứa Mộc Tử biểu diễn piano tại nhà Đặng Quân, mẹ của Hứa Mộc Tử đã vui vẻ suốt nhiều ngày, mỗi ngày đều tìm cách đăng ảnh cúp, giấy khen và video chơi đàn của Hứa Mộc Tử lên nhóm chat để khoe con mình giỏi giang.
Đối với Hứa Mộc Tử, cuộc sống không có gì thay đổi, cô vẫn miệt mài luyện đàn.
Chỉ trong những giờ học lớp IELTS, thỉnh thoảng cô sẽ quay người lại, cố tình lục lọi trong ba lô phía sau những thứ không cần thiết, nhân cơ hội đó liếc nhìn cậu nam sinh luôn ngồi hàng cuối.
Nửa năm sau, vào dịp Tết, nhà Hứa Mộc Tử có thêm vài món đồ nội thất cổ kiểu phương Tây.
Khi đến lượt gia đình cô tổ chức tiệc, mẹ của Hứa Mộc Tử ôm một chút hư vinh, đã mời vài gia đình hàng xóm thân thiết đến ăn tối.
Đều là những người lão luyện trên thương trường, họ hiểu rõ nguyên tắc có qua có lại, đặc biệt là trong dịp Tết, ai lại đến tay không?
Khách khứa mang theo những hộp quà lớn nhỏ đến, vừa vào cửa đã vui vẻ chúc "Năm mới tốt lành".
Các bậc trưởng bối tụ tập uống rượu, càng uống càng nói nhiều, giọng cũng càng lúc càng lớn.
Người giúp việc nhà đã về quê ăn Tết và chưa quay lại.
Thấm thoát, trong căn nhà yên tĩnh, chỉ còn lại hai người tỉnh táo, ngoại trừ Hứa Mộc Tử đang luyện đàn trên lầu cũng chỉ còn lại Đặng Quân không hiểu sao lại bỏ lỡ kỳ nghỉ đông vui vẻ để tham gia buổi họp phụ huynh nhàm chán này.
Phòng đàn của Hứa Mộc Tử cách âm rất tốt, cô luyện đàn đến tận đêm khuya, khi mở cửa ra, tiếng hát hò ầm ĩ từ tầng dưới làm cô giật mình.
Ai mà vừa luyện xong bản nhạc piano cổ điển du dương bỗng chuyển kênh nghe các bậc trưởng bối hát những bài hát cũ lạc điệu đến tận Thái Bình Dương mà không choáng váng cơ chứ?
May mắn cô chỉ choáng váng trong giây lát.
Cô quá đói nên bất chấp âm thanh chói tai dưới nhà, chạy xuống phòng ăn tìm đồ ăn.
Sau khi đi xuống tầng dưới, Hứa Mộc Tử thấy Đặng Quân vẫn còn ngồi trên ghế sofa nhà cô chưa về.
Anh để áo khoác lông màu trắng ở bên cạnh, mặc áo len cổ lọ màu be gọn gàng, trông rất ra dáng một hậu bối biết điều.
Người lớn trong nhà đã say khướt và ồn ào nhưng dường như anh không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn im lặng đọc sách.
Thật kỳ lạ.
Giả vờ chăm chỉ đến tận nhà cô sao?
Họ không thân thiết, Hứa Mộc Tử không chào hỏi Đặng Quân, đi thẳng vào phòng ăn.
Không biết nhà ai mang đến món thịt viên chiên, là món cô chưa từng ăn trước đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!