Mưa rơi nặng hạt, cây cối cách đó mười mét cũng mờ mịt trong màn sương lạnh dày đặc, không ai còn nhớ đến việc đi hái nấm nữa.
Khu vực chung ở tầng một rất yên tĩnh, chỉ có Hạ Hạ đang bận rộn làm việc trên máy tính, thỉnh thoảng phát ra tiếng click chuột hoặc lật giấy tờ.
Hứa Mộc Tử liếc nhìn Đặng Quân bên ngoài cửa, ủ rũ thu hồi tầm mắt có chút không phấn chấn, chuẩn bị trở về phòng mình.
Trước khi đi cô chọn một cuốn sách từ giá sách.
Áo choàng tắm dày trên người hơi rộng, khi cô cầm sách đứng dậy, vạt áo quét rơi quả thông đặt trên bàn trà, một quả lăn vào khe hở của bàn phụ ngoài cùng.
Bàn phụ có kiểu dáng khá nghệ thuật, khung dài và mảnh, để đảm bảo tính ổn định, đế được làm bằng đá cẩm thạch màu xám của bong bóng cá rất nặng.
Hứa Mộc Tử đã thử nhưng duỗi tay mãi vẫn không thể với tới quả thông trong khe hở, cô định dùng một tay đẩy bàn phụ ra, nhưng phát hiện không thể đẩy được, đành phải đặt điện thoại xuống, đứng dậy, dùng hai tay để di chuyển.
Trời u ám, rõ ràng Hình Bành Kiệt đã buồn ngủ, nằm dài trên ghế sofa một cách vô tư, nhìn Hứa Mộc Tử xắn tay áo lên, phát ra câu hỏi nghi ngờ của người ngoài cuộc: "Nặng vậy sao?"
Hứa Mộc Tử vừa xắn tay áo vừa gật đầu qua loa.
"Có phải là cái… ờ, cái nhẫn lò xo lớn trên tay cô vướng víu không?"
Hứa Mộc Tử bị viêm bao gân, coi như là bệnh nghề nghiệp, trời mưa cổ tay khó chịu hơn bình thường.
Vừa mới bắt đầu dùng sức đã cảm thấy đau nhói ở xương, đành phải nhíu mày buông xuống, định nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục.
Cánh cửa nhà nghỉ bị đẩy ra từ bên ngoài, một luồng không khí lạnh ẩm ướt tràn vào.
Đặng Quân bước vào nhà nghỉ, điện thoại áp sát tai, giọng nói bình thản đáp lại nội dung trong điện thoại.
"Có thể gửi thẳng vào email của tôi."
Vừa nói câu này anh vừa bước đến bên Hứa Mộc Tử, một tay nhấc mép bàn dài lên, dời ra một khoảng cách đủ để cô với tới quả thông, tiếp tục nói: "Phần này tôi giải quyết, cậu đi cập nhật code đi."
Trong suốt quá trình Đặng Quân không ngừng nói chuyện điện thoại cũng không nhìn Hứa Mộc Tử.
Chỉ là lúc đi ngang qua khoảng trống hẹp bên cạnh cô, cánh tay vô tình chạm vào vai cô.
Người này, bản thân anh đã có sức hút rất mạnh.
Lại còn hết lần này đến lần khác chạy ra làm xáo trộn lòng người.
Hứa Mộc Tử ngồi xổm xuống nhặt quả thông lên, lúc đứng dậy Đặng Quân đã ở quầy lễ tân.
Anh vẫn đang nghe điện thoại, mượn giấy nhớ và bút chì than từ Hạ Hạ, không biết đang ghi chép gì.
Quay đầu lại lần nữa, Hứa Mộc Tử phát hiện Hình Bành Kiệt đang nhìn mình với ánh mắt ngây dại.
Hình Bành Kiệt nói: "Vừa nãy anh ta nhìn tôi."
Ánh mắt Hình Bành Kiệt tràn đầy sự kinh ngạc, giống như có người đã đáp lại "tiêu chuẩn tình yêu sét đánh" trong đời anh ta vậy.
Hứa Mộc Tử đè nén cảm xúc bị Đặng Quân khơi dậy trong lòng, lơ đãng hỏi: "Ai?"
Hình Bành Kiệt liếc mắt về phía quầy lễ tân: "Người anh em đó, vừa nãy anh ta nhìn tôi một cái, cảm giác như đang trách tôi không giúp cô chuyển bàn, đó là đe dọa sao?"
Hứa Mộc Tử không nói gì.
Hành động của một người đàn ông họ Đặng xa lạ nào đó đã đủ khiến trái tim cô xao động, Hình Bành Kiệt vẫn tiếp tục tẩy não cô nhỏ giọng nói: "Luôn cảm thấy người anh em đó đối với cô có chút…"
Hứa Mộc Tử hít một hơi thật sâu, ôm sách và quả thông lắc đầu, một tay bịt tai chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!