Phòng tập đàn không có cửa sổ, trong không khí thoang thoảng mùi gỗ.
Hứa Mộc Tử định trả lời câu hỏi của Đặng Quân, nhưng khi vừa mở miệng, cô lại cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào cổ, cô run rẩy không chịu nổi, vừa cảm nhận nụ hôn vừa phát ra tiếng rên rỉ.
Có lẽ đây cũng được coi là một câu trả lời.
Đặng Quân dừng lại, cúi xuống nhìn Hứa Mộc Tử, tiếp tục hôn cô khi cô thở gấp nhất.
Nụ hôn này rất dài, mạnh mẽ xóa sạch mọi suy nghĩ và logic trong đầu cô. Cho dù việc "trở thành một tay đua xe" có phải là thật lòng hay không, tất cả đều tan biến.
Sau khi đưa Đặng Quân đến cổng trường, Hứa Mộc Tử quay trở lại phòng tập đàn, cố gắng dùng Brahms để xua tan sự mất hồn của mình.
Sau một màn trình diễn tệ hại dựa vào trí nhớ cơ bắp, khi bộ não cuối cùng bắt đầu suy nghĩ lại về giá trị của các nốt nhạc, xử lý legato và staccato, cô nhận được tin nhắn từ Đặng Quân:
"Lần sau hôn đừng ngân nga."
"Đừng quyến rũ anh."
Hứa Mộc Tử áp trán vào piano, re, mi, fa, sol vang lên những tiếng phản đối.
Cô nghĩ rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai.
Có lẽ vì dần quen với việc không phải là thiên tài; có lẽ vì có sự đồng hành của đồng phạm, trải qua hàng loạt hành động nổi loạn, kích thích trong kỳ nghỉ đông đã giúp cô thư giãn tinh thần căng thẳng.
Hứa Mộc Tử vẫn là một người hướng nội, dễ suy nghĩ lung tung nhưng học kỳ đó tâm trạng của cô rõ ràng bắt đầu tốt hơn, cô đã có thể tự giễu về một số năng lượng tiêu cực và căng thẳng.
Trong thời gian bận rộn chuẩn bị cho buổi độc tấu và cuộc thi, Hứa Mộc Tử và Đặng Quân thỉnh thoảng liên lạc với nhau.
Hầu hết các liên lạc đều vào cuối tuần.
Họ đã có cuộc trò chuyện về sinh nhật của Hứa Mộc Tử.
Nguyên nhân của cuộc trò chuyện này là thời gian thi đấu của Hứa Mộc Tử vào tháng Sáu.
Trong cuộc gọi cô đề cập: "Thật trùng hợp, cuộc thi diễn ra vào ngày 8 tháng 6, cùng ngày sinh nhật của em."
Đặng Quân hỏi: "Sinh nhật là ngày 8 tháng 6?"
"Đúng vậy, anh có biết Robert Schumann không? Là một nhạc sĩ người Đức, không biết anh còn nhớ không, trong phòng đàn ở trường em có treo ảnh của Schumann. Em và Schumann cùng ngày sinh nhật, đều là ngày 8 tháng 6."
Bên kia Đặng Quân im lặng hồi lâu.
Hứa Mộc Tử đang trên đường đến phòng đàn, còn tưởng là do tín hiệu kém hoặc đường ồn ào, gọi tên anh qua điện thoại hai lần.
"Đặng Quân, Đặng Quân? Anh còn nghe thấy em nói không?"
"Có, vẫn đang nghe đây."
"Vậy sao anh không nói gì, em cứ tưởng anh không nghe thấy."
Đặng Quân nói: "Vừa rồi anh lơ đãng, anh đang nghĩ, nên tặng em món quà sinh nhật gì."
Hôm đó Đặng Quân đang ở trong nhà anh.
Hứa Mộc Tử mơ hồ nhận ra rằng số lần anh về nhà học kỳ này nhiều hơn trước rất nhiều.
Anh không nói lý do cụ thể cô cũng không nghĩ nhiều.
Đặng Quân cầm điện thoại đi đến góc rẽ ở tầng một nhà anh, ngồi trên cầu thang cho Hứa Mộc Tử nghe giọng nói lớn của bố mẹ trong phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!