Chương 16: AM (1) Anh giúp em

Sau khi say rượu giấc ngủ khá sâu, Hứa Mộc Tử bị đánh thức bởi giọng khàn khàn của "K.".

Sau khi về nước cô không kịp điều chỉnh múi giờ và ngôn ngữ trên điện thoại.

Đồng hồ báo thức vẫn hoạt động theo giờ nước ngoài, lệch múi giờ 12 tiếng. Buổi tối lúc 10h40 là giờ cô bắt đầu đi tàu điện ngầm từ khách sạn làm thêm, nếu lỡ tàu sẽ phải chờ thêm mười mấy phút.

Hứa Mộc Tử ngồi dậy ngẩn người một lúc lâu mới nhớ lấy điện thoại ra từ túi áo choàng tắm.

Cô tắt báo thức thuận tiện bật cài đặt múi giờ tự động.

Mưa nhỏ hơn rất nhiều so với trước, tí tách tí tách rơi xuống.

Đầu óc nặng trĩu, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, Hứa Mộc Tử gần như nhắm mắt mò mẫm bên kia giường tìm bộ sạc điện thoại, không thấy gì, chỉ sờ thấy cục sạc dự phòng đã hết điện.

Cô quay đầu nhìn bàn đầu giường, tiếp tục tìm kiếm bộ sạc, trước tiên nhìn thấy chiếc cốc có tay cầm đi kèm với nhà nghỉ, đáy cốc còn sót lại chất lỏng màu vàng nghệ của thuốc giải rượu.

Cảnh gặp Đặng Quân sau khi say rượu quay trở lại tâm trí cô.

Ngay lập tức cơn buồn ngủ biến mất, cô nổi hết da gà.

Chính Đặng Quân đã bế cô về phòng, còn giúp cô pha thuốc giải rượu.

Hứa Mộc Tử cứng đờ cổ nhìn quanh phòng mình:

Thẻ phòng ở ngay bên cạnh chiếc cốc;

Ghế trong phòng đã được di chuyển, hiện đang ở bên cửa sổ sát đất;

Trên bàn máy tính có một lon trà có lẽ đã uống hết, bị bóp méo một chỗ, có lẽ đã được ướp lạnh qua, dưới lon có một vũng nước nhỏ….

May mắn là Đặng Quân đã đi rồi.

Hứa Mộc Tử cố gắng bình tĩnh ngồi trên giường, sau mười mấy giây, vẫn không kiềm chế được cảm xúc đột ngột ngã ngửa ra giường, tay chân cùng sử dụng đem bản thân chôn sâu vào trong chăn làm đà điểu.

Tại sao mỗi lần gặp Đặng Quân cô luôn có chuyện xấu hổ?

Những khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời cô – những chiến thắng trong các cuộc thi – tại sao lại không để Đặng Quân nhìn thấy?

Nhưng nghĩ kỹ lại, Đặng Quân vốn không có hứng thú đặc biệt với piano, còn cô ngoài việc đạt giải thưởng piano cũng không có khoảnh khắc nào quá đắc ý.

Không có nhiều khoảnh khắc sáng chói, cuộc sống ngoài giờ học cũng nhạt nhẽo.

Thời tiểu học, việc cô chặn xe ba gác điện để cứu một chú chó Corgi có tính không?

Chắc là không.

Lúc đó cô suýt bị xe ba gác điện dọa chết khiếp, cả người run lên bần bật trông rất buồn cười, thật sự không thể coi là khoảnh khắc huy hoàng.

Nhưng ít nhất chú chó Corgi đó đã để cô ôm.

Không giống như ba con mèo hoang dưới lầu luôn chống đối cô, Corgi thì liếm láp, vồ vập và vẫy đuôi với cô.

Nhắc đến vồ vập…

Những suy nghĩ lan man sau một cú ngoặt gấp lại nhanh chóng quay trở về.

Cô vừa mới ôm Đặng Quân? Ai là người chủ động trước?

Với vẻ ngoài luôn điềm tĩnh của Đặng Quân chắc chắn không phải anh chủ động rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!