Cánh tay phải và cẳng tay của Đặng Quân bị Hứa Mộc Tử đè lên, toàn bộ dựa vào sức mạnh của eo và bụng để giữ thăng bằng.
Khoảng cách chỉ khoảng nửa mét, anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Giống như đang cầm đuốc đốt một đống lửa trại.
Ngũ quan Hứa Mộc Tử tinh xảo, khi ngủ trông không lạnh lùng như mà rất yên tĩnh.
Đặng Quân nhíu mày nhìn cô một lúc từ từ rút cánh tay ra.
Cô ngủ không sâu, có chút nhận thức, có lẽ giấc ngủ bị làm phiền nên cảm thấy không hài lòng, cau mày nắm lấy tay áo anh, cố gắng ngăn chặn bất kỳ chuyển động nào ảnh hưởng đến mình.
Cô dùng trán áp vào cổ tay anh, cọ xát một chút.
Giống như người đang ngủ say vùi đầu vào trong chăn.
Phải thừa nhận rằng Hứa Mộc Tử rất đáng yêu.
Khi tâm trạng tốt, cô thích khoe khoang những mưu mẹo nhỏ mà ngày thường cô không bao giờ nói ra, khi say rượu lại rất bám người.
Trước đây cũng vậy.
Đặng Quân nhớ rõ, lần đầu tiên anh dạy Hứa Mộc Tử trèo tường đưa cô ra khỏi nhà.
Cô ngồi trong xe của anh có chút đắc ý nói rằng mình đã dán một tờ giấy nhắn trên cửa phòng ngủ trước khi ra ngoài.
Nói với gia đình rằng cô bị mất ngủ đến tận sáng mới ngủ được nên không dậy ăn sáng, trước trưa ngày mai sẽ không ai phát hiện ra cô không ở nhà.
Đặng Quân không nói, ban đầu anh chỉ định đưa cô ra ngoài hóng gió, uống một ly rồi đưa về.
Chỉ vài tiếng đồng hồ không thể gọi là qua đêm, cùng lắm là thức khuya.
Cô lại muốn qua đêm bên ngoài?
Chắc chắn lúc đó anh đã cười.
Nếu không thì Hứa Mộc Tử sẽ không ghi thù trong cuốn sổ nhỏ của mình, còn âm thầm quyết định sẽ bỏ anh lại trên đường khi anh say rượu.
Mặc dù cuối cùng người say lại là chính cô.
Thật ra Hứa Mộc Tử đã hiểu lầm, nụ cười của Đặng Quân không có ý mỉa mai.
Anh chỉ cảm thấy cô ngây thơ, thuần khiết, rất thú vị.
Đặng Quân có thể hiểu những hành vi bị thế tục định nghĩa là "nổi loạn" của Hứa Mộc Tử.
Anh cũng từng có hoàn cảnh tương tự, cũng từng có "giai đoạn nổi loạn" như vậy.
Lần đầu tiên nghe nói về Hứa Mộc Tử là vào lúc Đặng Quân bắt đầu nổi loạn.
Lúc đó Đặng Quân đang học cấp hai.
Học kỳ thứ hai của năm lớp bảy, anh được sắp xếp chuyển đến một trường mới, ở khu vực thành phố nơi bố mẹ anh làm ăn, nghe nói giáo viên ở đó có trình độ rất cao.
Cùng chuyển đến với Đặng Quân còn có bà nội của anh.
Khi Đặng Quân còn rất nhỏ, bố mẹ anh đã cùng nhau rời quê hương đến thành phố để làm việc.
Công việc của họ rất bận rộn, số lần về quê không nhiều, Đặng Quân lớn lên bên cạnh bà nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!