Năm mới vừa đến, đêm trăng tròn đầu tiên chính là Tết Nguyên Tiêu.
Dân gian vô cùng coi trọng ngày này, không chỉ có chợ phiên náo nhiệt, mà còn có đủ loại hoạt động vui chơi giải trí.
Trời còn chưa sáng, gà mới gáy được một tiếng, thì nhóc con trên giường đã bắt đầu cựa quậy, thỉnh thoảng lại ngồi bật dậy ngó ra ngoài cửa sổ.
"Cha nhỏ ơi, trời sáng chưa ạ?"
Cách một lát lại hỏi Diệp Khê một lần, Diệp Khê ngái ngủ, đành phải vỗ nhẹ lưng bé, dịu giọng dỗ dành: "Bé ngoan à, trời còn tối lắm, ngủ thêm một chút đi. Đợi trời sáng, cha nhỏ sẽ bảo cha đưa con lên trấn chơi Tết Nguyên Tiêu được không nào?"
Lâm Dữ Khê vẫn chưa từng được đi hội Tết Nguyên Tiêu bao giờ. Năm ngoái bé bị cảm lạnh, Diệp Khê phải ở trong phòng chăm sóc bé suốt một thời gian dài. Còn trước đó nữa thì bé còn quá nhỏ, chưa biết gì. Nói đến chuyện năm nay sẽ đưa bé đi chơi hội, bé đã háo hức mong đợi từ mấy hôm trước rồi.
Nghe anh Lôi Tử và Phúc ca nhi nói, hội Nguyên Tiêu vui lắm, không chỉ có đủ thứ đồ ăn ngon, còn có múa lân, có thể mua được đèn hoa đẹp mắt, trên phố còn treo đầy đèn lồng rực rỡ.
Chỉ nghe vậy thôi đã khiến bé ngứa ngáy trong lòng, mong ngóng đến bồn chồn.
Lơ mơ dỗ Lâm Dữ Khê ngủ lại, Diệp Khê ngồi dậy đắp lại chăn cho Tiểu Lịch Tử, cơn buồn ngủ lại kéo đến, không nhịn được mà ngáp một cái.
Bên cạnh, Lâm Tướng Sơn nghe thấy động tĩnh cũng mở mắt, ôm lấy phu lang nhà mình, giọng khàn khàn: "Ngủ thêm một lát đi, bên ngoài vẫn còn lạnh lắm, dù sao chúng ta cũng không cần dậy sớm như vậy, ăn sáng xong lên xe la là đến nơi nhanh thôi."
Diệp Khê lại chui vào lòng Lâm Tướng Sơn, má dán lên lồng ngực nóng hổi của hắn, cười nói: "Đâu phải em sốt ruột, là bảo bối của mình nôn nao không chịu được, chỉ mong mặt trời mọc lên ngay lập tức thôi."
Lâm Tướng Sơn bật cười, cơ ngực rung lên, hôn nhẹ lên mặt phu lang: "Trẻ con mà, đứa nào cũng mê náo nhiệt. Đã là điều con muốn, thì anh sẽ đưa nó đi chơi một bữa thật vui."
Trời vẫn lạnh và tối, hai người lại ôm nhau ngủ thêm một giấc nữa.
Đến khi ánh sáng ban mai tỏa khắp bốn phương, Dữ ca nhi đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Diệp Khê đành phải dậy, mặc cho bé chiếc áo bông mới, đội thêm mũ đầu hổ, dặn rằng phải ăn sáng xong mới được đi trấn.
Chiếc áo bông mới có thêu mây tường vân, khuy áo được viền bằng chỉ đỏ tinh xảo, mũ đầu hổ trên đầu khâu bằng chỉ màu sống động như thật, còn viền bằng lông thỏ trắng, mềm mại xinh xắn. Cả người Dữ ca nhi tròn trịa trong bộ đồ ấy, nhìn chẳng khác nào một cục bánh nếp trắng trắng mềm mềm, đúng là viên ngọc tuyết đáng yêu.
Lâm Tướng Sơn dắt xe la ra, quay đầu lại liền thấy ca nhi bảo bối nhà mình đang đứng phía sau cười toe toét với mình, tim hắn như tan chảy, liền ôm bé lên: "Cha sẽ đưa Dữ ca nhi đi ngắm đèn lồng, mua kẹo ngon ăn, Dữ ca nhi có vui không nào?"
Dữ ca nhi gật đầu lia lịa: "Vui ạ! Mua được kẹo rồi, con sẽ chia cho em trai ăn nữa."
Diệp Khê lúc này cũng bế Tiểu Lịch Tử được quấn kín mít bước ra, cười nói: "Dữ ca nhi nhà ta làm gì cũng luôn nghĩ đến em trai."
Lâm Tướng Sơn lót một lớp rơm trong xe la, lại trải thêm một cái chăn bông, ngồi lên vừa êm vừa ấm, để phu lang và các con ngồi cho thoải mái, còn mình thì ngồi phía trước đánh xe.
Khi ánh bình minh đổ từ sau lưng núi xuống, cả nhà Lâm Tướng Sơn lên đường. Nhà Diệp Sơn cũng có xe, nên hai nhà đã hẹn gặp nhau ở trấn.
Đã sang tháng Hai, gió thổi vẫn lạnh đến buốt răng, nhưng ngồi trong xe la lại chẳng thấy lạnh chút nào, vì có mái che chắn gió, cả nhà có thể nằm trong xe ngủ một giấc là tới nơi.
Đêm qua Dữ ca nhi tỉnh giấc mấy lần, giờ được xe đưa đẩy lắc lư, lại tựa vào Tiểu Lịch Tử ngủ say sưa.
Hai đứa nhỏ ngủ rồi, Diệp Khê liền ra phía trước xe ngồi cùng Lâm Tướng Sơn.
"Mình ra đây làm gì, lạnh lắm đấy, mau trở lại trong kia tránh gió đi." Lâm Tướng Sơn nắm dây cương, hơi thở phả ra từng làn khói trắng.
Diệp Khê ôm lò sưởi tay, bàn tay ấm áp vô cùng, liền đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt lạnh buốt vì gió của Lâm Tướng Sơn, dịu dàng nói: "Em ra đây trò chuyện với mình một chút."
Đã có với nhau hai đứa con rồi, vậy mà tình cảm giữa Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn vẫn như thuở mới cưới, ngọt ngào khắng khít chẳng khác gì ngày đầu.
Lâm Tướng Sơn vươn tay ôm phu lang vào lòng, chắn gió cho cậu: "Vậy thì mình cứ ở đây bầu bạn với anh."
Người lên trấn xem hội Nguyên Tiêu đông vô cùng, trên đường kẻ đi người lại tấp nập, nhiều nhất là xe bò, còn có người đẩy cả xe một bánh.
Diệp Khê chợt nhớ lại mấy năm trước, lúc đó nhà họ muốn lên trấn phải cuốc bộ suốt một quãng đường dài. Hồi ấy cậu chỉ mong nhà có chiếc xe bò là tốt lắm rồi. Sau này có điều kiện mua được trâu, có được xe trâu, nhưng đến mùa đông rét mướt thì xe lại hở trước hở sau, lạnh đến cứng người. Bây giờ thì khá hơn, có thể ngồi xe la mà đi.
"Không ngờ nhà mình cũng có ngày mua được la." Diệp Khê cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!