Giữa mùa hè tháng Bảy, ve kêu không ngớt.
Nhiệt độ trên núi cũng dần tăng lên, người trong thôn Sơn Tú đều đã thay sang áo mỏng quần cộc. Dưới gốc đại thụ đầu thôn, rất đông dân làng tụ tập ngồi hóng mát.
Căn nhà nhỏ dựa vào núi nên mát mẻ hơn hẳn.
Dưới bóng râm trong sân, Diệp Khê nằm nghỉ trưa trên giường trúc cùng hai đứa trẻ. Lâm Dữ Khê ngoan ngoãn cuộn người trong cánh tay Diệp Khê, còn Lâm Dữ Lịch thì ngủ chẳng yên ổn gì, để lộ cái bụng trắng mềm, tay chân dang rộng.
Lâm Tướng Sơn ở bên cạnh phu lang và con nhỏ, không ngủ được mà cũng không yên tay, bèn ngồi đó đan giỏ tre.
Thỉnh thoảng cơn gió mát thổi qua, rừng trúc bên ngoài xào xạc, khí trời mùa hè khiến người ta dễ buồn ngủ.
Đến khi mặt trời ngả về tây, ngoài cổng sân vang lên tiếng bước chân, hai con chó đang nằm phục lập tức dựng tai lên, Lâm Tướng Sơn ngẩng đầu nhìn.
Lý Nhiên và Diệp Sơn xách giỏ đến.
"Ơ, còn đang ngủ à." Lý Nhiên nhìn ba người đang ngủ say trên giường trúc, mỉm cười nói.
Lâm Tướng Sơn đặt giỏ tre xuống, đi lấy ghế thấp lại: "Trời nóng cứ uể oải buồn ngủ hoài. Anh chị đến có việc gì vậy?"
Diệp Sơn cười nói: "Nhà có chùm nho chín, chị dâu nhớ mấy đứa, nên hái mang đến."
Lâm Tướng Sơn cười đáp: "Chị dâu luôn thương bọn em, Dữ Khê nhà em thích nho nhất."
Lý Nhiên đặt giỏ xuống, cúi người nhìn khuôn mặt ngủ ngon của Lâm Dữ Khê: "Dữ Khê thật khiến người ta thích, còn xinh xắn hơn cả con gái chị nữa."
Lâm Tướng Sơn hỏi: "Linh Nhi sao không đến?"
Nhắc đến con gái nhỏ của mình, Diệp Sơn bất đắc dĩ thở dài: "Con gái đã chẳng nết na dịu dàng thì thôi, suốt ngày lại còn theo lũ trẻ trong thôn đuổi mèo bắt chó, chẳng chịu ngồi yên ở nhà."
Tuy là nói vậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ cưng chiều.
Lý Nhiên lườm chồng một cái: "Không phải do anh chiều hư sao, một ngón tay cũng không nỡ chạm vào, đòi cái gì là anh chiều theo cái đó."
Diệp Sơn gãi mũi không nói, rõ ràng là yêu thương con gái đến tận xương.
Mấy người trò chuyện thêm một lúc, Diệp Khê cũng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy anh trai và chị dâu, ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: "Anh chị đến sao không gọi em dậy?"
Lý Nhiên cười nói: "Thấy ba mẹ con ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức. Sao vậy? Ngủ say như vậy, chẳng lẽ lại có thai nữa rồi?"
Bị Lý Nhiên ghẹo đến đỏ mặt, Diệp Khê mím môi: "Chị dâu nói linh tinh gì thế, em sinh hai đứa rồi còn sinh gì nữa, tuổi tác cũng đâu còn trẻ như trước."
Lý Nhiên ngồi lên giường trúc nói: "Nhà nông thích đông con mới hưng vượng, mới có người làm ruộng. Em đang tuổi đẹp nhất đấy. Còn nhớ bác của chị bên thôn Tú Thủy không?"
Diệp Khê nghĩ một lúc: "Là bác Lục ở thôn Tú Thủy, người đánh xe bò chứ gì? Sao lại không nhớ, từng ngồi xe của bác ấy mà."
Lý Nhiên che miệng cười: "Bác chị gần trung niên rồi mà còn cùng bác dâu sinh thêm một đứa con trai, giờ học chung với Tiểu Lôi nhà chị ở trường đó."
Diệp Khê cười nói: "Trưởng bối nhà chị đều là vợ chồng hòa thuận, đồng vợ đồng chồng nên mới trở thành nhà giàu nhất thôn Túy Thủy được chứ."
Mấy người lại tiếp tục tán gẫu mấy câu chuyện vặt vãnh khác.
Dữ ca nhi thức dậy, hàng mi dài run run mấy cái, đôi mắt lờ đờ khẽ mở ra rồi nhắm lại, lặp đi lặp lại vài lần mới dần tỉnh táo hẳn.
Lý Nhiên liền cầm một trái nho trêu bé, chạm chạm vào môi nhỏ của Dữ ca nhi, hương nho ngọt lịm liền xộc vào mũi. Dữ ca nhi lập tức há miệng định cắn, mà Lý Nhiên lại vội rụt tay về, sợ bé còn ngái ngủ mà ăn sẽ bị sặc.
Bị trái nho dụ dỗ, Dữ ca nhi liền hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt đã trông thấy bác gái đang cầm giỏ nho ngồi bên cạnh.
"Bác Nhiên ạ…" Dữ ca nhi khàn khàn gọi, giọng còn mang theo vẻ nũng nịu lúc vừa thức giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!