Ngày tháng trôi qua từng ngày, hoa đào ở thôn Sơn Tú nở rồi lại tàn, hoa đỗ quyên trên núi đã đỏ rực mấy lượt, gió thổi tạo thành những làn sóng lúa nhấp nhô.
Một nhóm trẻ con thả diều, chạy nhảy tung tăng trên bờ ruộng, con trâu già trên đồng cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhóm người đang cày đất cũng hô to chạy chậm lại coi chừng té ngã.
Lời còn chưa dứt, đứa chạy sau cùng đã "bịch" một tiếng ngã nhào xuống mương.
"Dữ ca nhi!"
Tiểu Lôi Tử thấy em trai mình ngã, vội dừng lại quay đầu kéo nó dậy.
Lần ngã này làm Lâm Dữ Khê choáng váng, ngồi thừ dưới bùn một lúc không động đậy, áo bị rách một đường, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn giờ cũng lấm lem bùn đất.
Mông còn đau rát nữa.
Tiểu Lôi Tử thấy nó bặm môi, cau mày lại như sắp òa khóc.
"Dữ ca nhi đừng khóc, anh kéo em dậy!" Tiểu Lôi Tử xót em, chẳng màng gì khác, nhảy luôn xuống mương kéo Lâm Dữ Khê lên.
Em trai nhà mình là ca nhi đẹp nhất thôn, như nặn từ tuyết ra vậy, trắng trẻo sạch sẽ, cậu rất nâng niu bảo vệ, thường ngày chỉ cần ai đụng vào Dữ ca nhi một chút là Diệp Vũ Sinh đã xách đá đánh nhau rồi.
Diệp Sơn cũng đau đầu vì con mình là một thằng nhóc phá phách chính hiệu. May mà sau này Lý Nhiên lại sinh thêm cho anh một bé gái, mới thỏa nguyện mong ước có một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời. Thế là Diệp Sơn mặc cho Tiểu Lôi Tử nghịch ngợm, là con trai mà, nghịch tí cũng chẳng sao, da dày thịt chắc, chưa kể tính tình của Lâm Vũ Sinh lại tốt, rất nghĩa khí, mỗi lần gây chuyện đánh nhau cũng đều là vì bảo vệ người nhà. Diệp Sơn cũng chẳng trách mắng gì nhiều.
Thấy Dữ ca nhi ngã, Phúc ca nhi nhà Ly ca nhi cũng chạy lại, tíu tít hỏi Lâm Dữ Khê có đau không. Lâm Dữ Khê đôi mắt đen láy ngân ngấn nước, ấm ức nói: "Áo nhỏ cha mới làm rách mất rồi." Đây là bộ đồ mới cha may cho, còn dùng vải bông tốt nữa.
Phúc ca nhi non nớt dỗ dành: "Dữ ca nhi đừng sợ, Lâm ca mụ hiền lắm, chắc chắn sẽ không mắng đâu, để tụi em đưa anh về nhà."
Lâm Dữ Khê toàn thân dính đầy bùn đất, chẳng còn tâm trạng chơi nữa. Nó là đứa ưa sạch sẽ, chắc chắn phải về nhà tắm rửa rồi thay bộ đồ khác mới được.
Phúc ca nhi và Tiểu Lôi Tử đi cùng nhóc về nhà.
Trong sân nhà ở sườn núi, Diệp Khê đang phơi đậu lên men dưới mái hiên, loại đậu này sau khi lên men đem xào thịt rất thơm, hoặc xào với ớt cũng thành món ăn tuyệt vời.
Đang phơi nửa chừng thì thấy hai con chó đang nằm sưởi nắng trong sân đứng dậy, vẫy đuôi chạy ra ngoài cổng.
Một lúc sau đã thấy Tiểu Lôi Tử vào sân trước, Phúc ca nhi theo sau.
Diệp Khê mỉm cười: "Vũ Sinh và Phúc ca nhi đến à? Không phải hôm nay nói đi thả diều sao?"
Tiểu Lôi Tử gãi đầu: "Chú nhỏ ơi, Dữ ca nhi ngã xuống ruộng rồi…"
"Ái." Diệp Khê vội đặt công việc trên tay xuống, nhìn thấy Lâm Dữ Khê đứng ở cửa với vẻ mặt tủi thân, bé bánh nếp nhỏ giờ lấm lem y như viên mè đen rồi.
Phúc ca nhi nắm lấy tay Dữ ca nhi nói: "Áo của Dữ ca nhi bị rách rồi, tay cũng bị xước."
Hai bàn tay nhỏ của Lâm Dữ Khê bấu chặt vào chỗ bùn trên áo, mím môi, trông rất tội nghiệp.
Tiểu Lôi Tử sợ Diệp Khê sẽ mắng Dữ ca nhi, vì là anh cả nên cậu nhóc vội nhận lỗi: "Là con không trông em cẩn thận, để em ngã xuống mương, chú nhỏ đừng mắng em ấy."
Diệp Khê bật cười: "Ta nào nỡ mắng em nó, áo rách thì rách thôi, chỉ là cha nó về chắc sẽ xót lắm."
Từ khi Lâm Dữ Khê chào đời, Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn đều xem bé như hạt ngọc trong mắt, là thịt mềm trong tim, va vấp một tí cũng khiến Lâm Tướng Sơn thương tâm một hồi.
Thấy Diệp Khê không trách mắng, Tiểu Lôi Tử và Phúc ca nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Khê dẫn Dữ ca nhi vào trong nhà tắm rửa rồi thay đồ mới, ra ngoài thì thấy Tiểu Lôi Tử đang trêu mèo hù chó, còn Phúc ca nhi đang cho nai con ăn cà rốt, cười nói: "Chạy cả buổi chiều rồi, đói chưa?"
Tiểu Lôi Tử và Phúc ca nhi nhìn nhau rồi gật đầu, ai cũng biết đồ ăn ca mụ nấu là ngon nhất, lại rất rộng lượng, thứ gì cũng sẵn sàng cho bọn nó ăn.
Diệp Khê vứt quần áo bẩn vào chậu, vỗ tay: "Được rồi, để ca mụ làm bánh nếp đậu đỏ cho các con ăn, các con vào nhà chính trông em trai nhỏ giúp ca mụ nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!