Do trời hạn hán nên ngày hôm sau, thôn Sơn Tú đã ra thông báo mở kênh dẫn nước tưới ruộng. Thế nhưng cả thôn đều cần tưới, mỗi nhà phải lần lượt theo thứ tự.
Ruộng nhà Diệp Khê nằm khá xa, phải chờ đến ngày thứ ba mới tới lượt. Lúa là chuyện liên quan đến sinh kế của cả nhà, vì vậy ai nấy đều rất xem trọng.
Cha Diệp và Diệp Sơn từ lúc chưa sáng đã ra đồng, mong cho nước sông chảy qua kênh dẫn về ruộng nhà mình. Ai ngờ đợi cả buổi sáng mà chẳng thấy giọt nào, cả nhà bắt đầu nóng ruột.
Diệp Sơn ném cái bừa xuống, nói: "Cha, con đi dọc theo kênh tìm thử, không chừng là nhà nào có lòng dạ đen tối chặn kênh lại rồi!"
Cha Diệp vẫn ngồi canh ruộng, thở dài: "Nếu tới quá trưa còn chưa có nước, cha đến nhà trưởng thôn liền."
Diệp Sơn theo dọc kênh mà đi, loanh quanh một hồi, đi hơn trăm mét mới thấy đoạn kênh bị người ta lấy bùn đất chặn lại, nước rẽ sang ruộng bên cạnh.
Anh tức giận không chịu nổi, suýt muốn tìm người tính sổ.
Kẻ làm ra chuyện này không ai khác chính là nhà tên vô lại trong thôn tên Lưu Ma Tử. Nhà hắn xưa nay vốn hay thích chiếm lợi của người khác, đến trái cây trồng trước cửa nhà người ta mà cũng phải thò tay hái mấy quả đem về.
Mấy ân oán nhỏ nhặt trước kia còn có thể cho qua, nhưng chuyện tưới nước thế này lại là đại sự của dân làm nông, vậy mà hắn cũng dám giở trò.
Diệp Sơn lập tức giơ cái bừa sắt lên, định dỡ đống bùn đất kia đi. Nào ngờ nhà họ Lưu cũng đang ngồi nghỉ dưới bóng cây gần đó, thấy Diệp Sơn liền lập tức chạy vội tới.
"Ê, thằng nhóc nhà họ Diệp, mày muốn làm gì đấy!" Lưu Ma Tử hét lớn.
Diệp Sơn nhổ một ngụm nước bọt, giận dữ nói: "Hôm nay đến lượt nhà ta dẫn nước, còn nhà ngươi thì hay rồi, chặn đầu kênh, để nước chảy hết vào ruộng nhà mình! Còn biết làm người không đấy!"
Vợ của Lưu Ma Tử la lên: "Lúa nhà ta cũng sắp chết khô rồi, với lại ruộng nhà ta ở phía trước, tất nhiên phải là nhà ta tưới trước!"
Diệp Sơn mắng: "Nhà ngươi hôm qua tưới rồi, hôm nay là lượt nhà ta! Chẳng lẽ ruộng nhà ngươi khô còn ruộng nhà ta thì không chắc? Cái lý lẽ gì thế, theo ta lên tìm trưởng thôn mà nói cho rõ ràng!"
Hai đứa con trai của Lưu Ma Tử cũng vây lại, cầm theo cái bừa gỗ, hung hăng nói: "Nhà ta không muốn nói nhiều với ngươi, hôm nay nước này nhà ta cứ dùng đấy!"
Diệp Sơn vốn là kẻ thẳng thắn có máu nóng, nghe vậy lập tức kéo quần lên, chuẩn bị xông vào đánh nhau với hai anh em nhà họ Lưu, chẳng hề sợ chúng lấy đông h. iếp ít.
Đang lúc sắp lao vào đánh nhau, thì đống bùn đất trong kênh bất ngờ bị ai đó hất tung, không còn vật cản, nước sông lập tức chảy ào qua kênh tiếp tục xuôi về phía trước.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tướng Sơn đứng bên bờ kênh, tay cầm cuốc, bình thản liếc qua đám người.
Lưu Ma Tử tức tối định xông đến kéo hắn, hét lên: "Tên ngoại lai kia, mày xía vào làm gì!"
Lâm Tướng Sơn vung tay chặn lại, chỉ trong chớp mắt đã quật Lưu Ma Tử xuống ruộng nhà mình, đè bẹp cả một vạt lúa.
Hai đứa con của Lưu Ma Tử thấy cha bị đánh, lập tức muốn vây lấy hắn. Lâm Tướng Sơn siết chặt cán cuốc, đối mặt với cả hai, lạnh giọng nói: "Làm người thì phải có lý lẽ, đừng tự chuốc họa vào thân."
Vợ của Lưu Ma Tử the thé mắng: "Bớt ở đây làm ra vẻ anh hùng! Ai biết ngươi trước đây có đàng hoàng hay không, còn bày đặt giảng đạo lý với ta, nhà ta tưới nước thì liên quan gì đến ngươi!"
Diệp Sơn phì một tiếng khinh bỉ, đứng cạnh Lâm Tướng Sơn nói: "Há mồm ra toàn nói bậy! Anh Lâm tuy là người ngoài, nhưng bây giờ đã là dân làng Sơn Tú chính danh, có văn thư của quan phủ, bớt cái miệng mà bịa đặt cho người ta!"
Lâm Tướng Sơn thân hình cao lớn, còn cao hơn cả Diệp Sơn nửa cái đầu, so với hai gã con trai nhà họ Lưu thì quả thật vượt trội hơn hẳn. Vợ Lưu Ma Tử thấy vậy cũng hơi sợ, không dám hung hăng như trước.
Lâm Tướng Sơn liếc sang nhà họ Lưu, trầm giọng nói: "Ruộng ta cũng ở phía dưới, các ngươi chặn nước tức là đang chặn nước của ta, chuyện này ta không thể không quản. Hôm nay ta sẽ canh ở đây, xem ai dám chặn kênh, gây chuyện với ta thì cứ thử xem."
Câu nói ấy vừa dứt, nhà họ Lưu liền im bặt. Riêng cái khí chất sát phạt toát ra từ Lâm Tướng Sơn đã khiến người ta rét run, ai biết trước kia hắn có từng làm sơn phỉ đạo tặc gì hay không, nhìn thế kia chắc chắn biết võ, đánh nhau thì ai là đối thủ của hắn chứ.
Vợ Lưu Ma Tử vội đỡ chồng dậy, hai đứa con trai xách theo cái bừa, cả nhà mặt mũi tức tối bỏ đi.
Diệp Sơn cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi, hôm nay nếu không có ngươi thì cái nhà họ Lưu ấy còn lâu mới chịu buông tha, chuyện dẫn nước chẳng biết kéo dài đến khi nào nữa, lúa ngoài ruộng thì chẳng đợi được người đâu!"
Lâm Tướng Sơn ngồi xuống bên bờ kênh: "Ngươi về đi, ta ở đây canh, bảo đảm nhà ngươi hôm nay có nước tưới ruộng."
Diệp Sơn chắp tay cảm tạ rồi vội vã quay về dẫn nước vào ruộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!