Trời nóng, việc đồng áng lại nhiều, quần áo trong nhà chỉ hai ba ngày là đã đầy một chậu lớn. Từ đầu hạ đến nay, bãi giặt bên sông lúc nào cũng không đủ chỗ, ai cũng tranh thủ ra giặt quần áo.
Men theo lối mòn râm mát giữa hai hàng cây, đến bờ sông thì chỗ tốt sớm đã bị người ta chiếm hết. Mấy thím trong thôn cùng các ca nhi tụm năm tụm ba ngồi chồm hổm trên những tảng đá lớn sát bờ, tay nhúng trong nước sông giặt giũ, miệng thì cười cười nói nói.
Diệp Khê ôm thau gỗ đi một vòng cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để ngồi, ngược lại còn thu về một đống ánh mắt dò xét.
Cậu chỉ làm như không thấy. Từ sau khi hủy hôn với nhà họ Tào, chuyện này luôn là đề tài để người ta đem ra nhấm nháp mỗi lúc rảnh rỗi. Huống chi cậu còn đeo khăn trắng che mặt vì vết bỏng, lại càng khiến người khác chú ý.
Không muốn để mấy lời thị phi phá hỏng sự yên tĩnh của mình, Diệp Khê dứt khoát ôm thau đi xa hơn về phía hạ lưu.
Đi được mấy chục mét, đã không còn thấy bóng dáng nhóm người kia nữa. Nước sông róc rách, bờ sông mọc đầy lau sậy xanh mướt.
Diệp Khê tìm một chỗ nước nông dễ đứng, đặt chậu xuống, ngồi xổm bắt đầu dùng chày gỗ đập quần áo.
Bồ kết là do cậu tự hái từ trên núi về, không phải bỏ tiền mua, nhưng cũng không thể dùng một cách hoang phí. Người trong thôn đông, đều trông vào mấy cây bồ kết trên núi để giặt giũ, gội đầu. Diệp Khê vừa vò quần áo vừa tính, mấy ngày rảnh rỗi tới chắc phải tranh thủ lên núi hái thêm ít về, kẻo nhà dùng không đủ.
Vì đang mải nghĩ chuyện nhà, nhất thời không chú ý, khiến một chiếc áo vừa giặt sạch bị nước cuốn trôi. Nước sông không quá xiết, nhưng cũng không chậm để cậu kịp phản ứng. Diệp Khê vội đưa tay định vớt lại, nhưng đã quá muộn.
Cậu chỉ có thể nhìn chiếc áo trôi theo dòng nước ngày càng xa.
Nhà nông không dư dả, một chiếc áo cũng phải mặc nhiều năm mới có thể thay. Vá tới vá lui thêm ba năm, đến lúc thật sự không mặc được nữa thì giữ lại để xé làm giẻ lau.
Không thể để mất chiếc áo ấy được!
Diệp Khê men theo bờ sông đuổi theo, băng qua đám lau sậy, lá sắc cứa trầy cả gót chân, nhưng cậu không buồn để ý.
Sắp đến đoạn sông rộng hơn phía trước, Diệp Khê vội xắn quần, định bụng lội xuống vớt thử lần nữa.
Thế nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị xuống nước, một người đã nhanh hơn một bước.
Chỉ thấy Lâm Tướng Sơn nhanh nhẹn lội xuống sông, nước không sâu, vóc người hắn cao lớn, mực nước chỉ đến ngang hông. Hắn lội ngược dòng, không hề bị nước cản trở, chẳng mấy chốc đã đến giữa sông, vươn tay to vớt lấy chiếc áo đang trôi.
Diệp Khê ngơ ngác đứng bên bờ, nhìn hắn quay người trở lại.
"Của ngươi." Hắn đưa áo cho Diệp Khê.
Diệp Khê đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn một câu, nhưng vành tai lại đỏ bừng. Không vì điều gì khác, chỉ vì lúc này cậu mới nhìn rõ món đồ bị nước cuốn đi vừa rồi hóa ra lại là một chiếc áo lót.
Áo lót của ca nhi là đồ riêng tư, không thể tùy tiện để người ngoài nhìn thấy. Vậy mà giờ đây lại bị nam nhân này cầm trong tay, khiến cậu không khỏi xấu hổ đến đỏ tai.
Thế nhưng Lâm Tướng Sơn lại không hề tỏ ra khác lạ, hắn chỉ đơn giản là thuận tay giúp một việc mà thôi, cũng chẳng phân biệt được đó là vật gì.
Trả lại y phục cho Diệp Khê xong, hắn cúi người vắt khô nước ở ống quần, sau đó nhấc hai con cá vứt trong đám lau sậy lên rồi xoay người định rời đi.
"Huynh bắt được mấy con cá này à?" Diệp Khê nhìn thấy cá trong tay hắn, dùng dây cỏ buộc chặt ở mang cá, đuôi cá còn đang vẫy đạp, hiển nhiên là mới bắt dưới sông lên.
Lâm Tướng Sơn gật đầu: "Dùng lưới bắt, coi như đổi món ăn mặn."
Trong thôn không có nhiều người biết đánh cá, cái này cũng xem như một kỹ nghệ. Ở trên trấn, một con cá cũng phải bán ba mươi văn tiền cơ.
Vì thế ánh mắt Diệp Khê nhìn hắn lại thêm mấy phần khâm phục.
"Vậy tay nghề đánh cá của huynh giỏi thật đấy, bắt được nhiều cá thế này. Trong thôn mình, người chuyên đánh cá cũng chưa chắc bắt được ngần ấy trong một ngày."
Lâm Tướng Sơn có vẻ không giỏi ăn nói, đối mặt với lời khen của Diệp Khê, hắn lại có chút lúng túng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình của Diệp Khê.
Hắn mím chặt môi, một lúc sau mới đưa dây cỏ buộc hai con cá ra trước mặt Diệp Khê.
Đến lượt Diệp Khê sững người, cậu nghi hoặc nhìn hai con cá đưa tới trước mặt mình: "Huynh định cho ta à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!