Vậy là nhận rồi.
Diệp Khê khẽ gật đầu, ôm hũ dưa chua đi vào bếp. Trong bếp lạnh tanh, có lẽ đã lâu không nhóm lửa nên mặt bếp phủ đầy tro bụi, trên lò treo mấy con gà rừng đã được mổ sạch và xát muối, trên bàn thấp đặt vài cái bánh bao to tướng xám xịt để trong một cái tô lớn.
Diệp Khê đặt hũ dưa lên bếp, ánh mắt vô thức dừng lại trên mấy cái bánh bao kia, trong lòng đầy tò mò. Đây là lần đầu tiên cậu thấy loại bánh bao có màu sắc thế này, không giống làm từ bột kiều mạch, cũng chẳng giống trộn với bột đậu.
Cậu liếc ra ngoài, thấy người kia đang bận rộn buộc củi, liền rón rén đưa tay ra chọc thử vào cái bánh bao, không phải cảm giác mềm xốp như tưởng tượng mà ngược lại, cứ như chọc vào đá. Diệp Khê cố lấy can đảm bóp thử một cái, cứng như cây! Cậu nghi ngờ, chỉ ăn một miếng cái thứ này thôi cũng có thể nghẹn chết người ta mất!
Ăn đồ như vậy mà cũng sống được sao?
Trên bàn còn có một đĩa rau muối đen thui, đưa mũi lại gần ngửi còn có mùi khói, chắc là dùng lửa hun lên.
Đây là thứ người bình thường có thể làm ra để ăn được sao?!
Sau khi đặt hũ dưa xong đi ra, người đàn ông đã buộc xong bó củi. Ngoài bó củi của Diệp Khê ra, hắn còn thêm vào vài cành bách mình nhặt được.
Diệp Khê khẽ đỏ mặt, mình thật sự có thể nhận phần củi của người ta sao?
Người đàn ông dường như chẳng hề để ý, giọng trầm thấp nói: "Ăn dưa của ngươi không không công, coi như đáp lễ."
Diệp Khê gật đầu, định cúi xuống lấy gùi thì bị một bàn tay lớn giành lấy trước. Chỉ thấy người đàn ông kia nhẹ nhàng vác gùi củi lên lưng.
Cậu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, tay vô thức xoắn lấy vạt áo, khẽ nói: "Ta… ta tự mình vác được mà."
Nếu bị người khác nhìn thấy, chẳng biết lại đồn ra chuyện gì nữa. Một ca nhi chưa xuất giá mà lại thân thiết với một người đàn ông ngoại lai như vậy, cho dù là trong sạch, miệng người đời cũng chẳng buông tha điều tiếng.
Người đàn ông dường như hiểu rõ nỗi lo của cậu, mở miệng: "Ta chỉ giúp ngươi vác xuống chân núi." Nói xong, liền vác bó củi đi lên trước.
Suốt dọc đường, hắn luôn giữ một khoảng cách rõ ràng với Diệp Khê, cẩn trọng tránh thị phi.
Diệp Khê nhìn bóng lưng kia, trong lòng tràn đầy cảm kích. Từ sau khi mặt bị bỏng đến giờ, đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu. Cậu luôn quấn khăn lụa che mặt, người khác thấy đều ít nhiều tò mò hay hỏi han vài câu, duy chỉ có hắn là như chẳng hề để ý, hoàn toàn không quan tâm đến diện mạo của cậu.
Diệp Khê vô thức đưa tay sờ lên mặt mình, vết sẹo xấu xí thế này, nếu hắn thấy rồi, e rằng cũng sẽ tránh né cậu ba thước thôi.
Người đàn ông bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống đến chân núi. Đợi đến khi Diệp Khê vội vàng đuổi kịp, hắn đã đứng dưới gốc cây không biết chờ bao lâu rồi.
Diệp Khê đón lấy chiếc gùi, khẽ cảm ơn một tiếng. Người đàn ông không nói gì, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn cậu một cái, sau đó quay lưng định trở lại núi.
"Chờ đã." Diệp Khê gọi hắn lại.
Thấy hắn quay đầu sang, nét mặt cương nghị được ánh nắng dát lên một lớp ánh vàng, Diệp Khê khẽ mím môi, giọng nhỏ nhẹ: "Ta là ca nhi nhà họ Diệp ở thôn Sơn Tú, ta tên là Diệp Khê."
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, như thể việc biết hay không biết tên cậu cũng chẳng quan trọng.
Diệp Khê hơi đỏ mặt, ngập ngừng hỏi tên đối phương: "Huynh giúp ta như vậy, mà ta đến giờ vẫn không biết tên huynh. Dù sao… sau này chúng ta cũng sống cùng một thôn, biết đâu còn có thể qua lại giúp đỡ lẫn nhau."
"Lâm Tướng Sơn."
Nghe được tên hắn, Diệp Khê âm thầm lặp đi lặp lại vài lần trong lòng, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.
"Được, nếu sau này huynh ăn hết dưa chua rồi, cứ nói với ta, nhà ta còn làm thêm mấy hũ nữa." Diệp Khê gật đầu.
Người đàn ông dường như không giỏi ăn nói, chỉ trầm giọng "ừ" một tiếng, sau đó xoay người đi thẳng lên núi, không quay đầu lại.
Diệp Khê vác bó củi trở về nhà, Lưu Tú Phượng đang xe sợi gai trong sân. Nhà nông so với nhà ở trấn thì chẳng thể mặc vải bông, một là vì vải gai bền, quanh năm suốt tháng lăn lộn ngoài đồng cũng không sợ rách hỏng, mặc được vài năm, hai là vải gai mỗi nhà đều có thể tự xe, tranh thủ lúc nông nhàn mà làm, có thể may quần áo cho cả nhà trong một năm, chẳng cần phải đến tiệm vải mua cho tốn bạc.
"Mẹ ơi." Về đến nhà, Diệp Khê đặt bó củi dưới mái hiên.
Lưu Tú Phượng ừ một tiếng, tay vẫn không dừng quay sợi, liếc nhìn bó củi rồi mỉm cười: "Chỗ củi hôm nay nhặt không tệ, gọn gàng lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!