Chương 5: (Vô Đề)

Chuyện nhà họ Diệp bị từ hôn bị người trong thôn bàn ra tán vào một thời gian, sau rồi cũng dần nguội đi. Người nhà nông nào có nhiều thời gian để lo chuyện thiên hạ, tiết tiểu thử* sắp tới rồi, mùa hè bận rộn cũng theo đó mà tới.

*một trong 24 tiết khí trong lịch cổ, nghĩa là tiết trời đang vào đầu mùa nóng

Nắng vừa mới lên, cha Diệp và Diệp Sơn phải ra đồng bón thúc, nhổ cỏ, phòng trừ sâu bệnh, để kịp đến tiết đại thử có thể thu hoạch. Diệp Khê ở nhà cho gà vịt ăn xong thì chuẩn bị lên núi nhặt củi.

Mỗi ngày nấu cám heo đều tốn không ít củi, cha và anh còn phải lo việc đồng áng, những việc vặt vãnh này tự nhiên Diệp Khê phải đảm đương.

Khóa cổng nhà cẩn thận, Diệp Khê đeo gùi tre lên lưng rồi ra cửa, men theo chân núi mà nhặt củi, dọc đường chỉ lượm được vài cành khô vụn vặt. Trên núi cây cối rậm rạp, che kín cả bầu trời, chắn bớt ánh nắng gay gắt, đi trong bóng cây, dưới những tia nắng xuyên qua tán lá cũng cảm thấy mát mẻ hẳn.

Càng đi lên cao càng nhiều cành khô, Diệp Khê tranh thủ hôm nay nhặt nhiều một chút, mai mốt có thể khỏi phải lên núi. Đến khi củi trong gùi đã được bó chặt thành một bó lớn thì cậu mới phát hiện trời đã tối sầm lại từ lúc nào, mặt trời chói chang bị mây đen che kín, ánh sáng cũng nhạt dần, không khí như đang báo hiệu một trận mưa to sắp đến.

Không dám nán lại nữa, Diệp Khê vội vàng đeo bó củi lên lưng, men theo đường núi mà đi xuống. Mới đi được một đoạn thì đã nghe thấy tiếng mưa bắt đầu rơi trên lá cây, lộp độp tí tách, mỗi lúc một dày hơn.

Hạt mưa to tướng đập vào mặt, vào vai cậu, cùng với đó là những tiếng sấm rền vang trời. Tiếng sét nổ ầm trên không trung khiến muông thú trong rừng hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.

Mắt thấy mưa mỗi lúc một lớn, Diệp Khê luống cuống lao xuống núi, bó củi trên lưng không nhẹ, đè cho sống lưng cậu cong hẳn xuống, bước chân cũng trở nên nặng nề.

Đường núi ướt nhẹp trơn trượt vì mưa, Diệp Khê không để ý bị dây leo vướng chân, cả người loạng choạng mấy bước rồi trượt, ngã "bịch" một tiếng xuống vệ đường. May mà cậu kịp bám lấy dây leo nên mới không lăn lông lốc xuống sườn dốc.

Bó củi đè mạnh lên lưng, khiến Diệp Khê nằm rạp dưới đất, không sao đứng dậy được. Diệp Khê chỉ cảm thấy đầu gối và khuỷu tay đau rát như bị xé rách, khẽ xuýt một tiếng, mưa như trút nước dội thẳng xuống người, theo hàng mi chảy không ngớt vào mắt.

Trong màn mưa mờ mịt, một bóng người cao lớn xuất hiện ở lối mòn phía trước, mình khoác áo tơi, đầu đội nón lá rộng vành, tay còn xách hai con gà rừng.

Diệp Khê cứ thế nằm rạp dưới đất nhìn người kia từng bước một đi đến gần. Mưa chảy ròng ròng từ áo tơi của người ấy, cho đến khi đôi dép cỏ dừng lại trước mặt cậu.

Diệp Khê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, dưới vành nón lá rộng là một gương mặt cương nghị rắn rỏi, đường nét rõ ràng, tuy có phần nghiêm túc khiến người ta e dè, nhưng lại không mất đi vẻ trầm ổn. Nhìn qua là biết một nam nhân có thể gánh vác sóng gió.

Người kia không nói một lời, tiện tay ném hai con gà rừng xuống đất, rồi cúi người nhấc bó củi to tướng sau lưng Diệp Khê lên. Bó củi nặng nề ấy lại được hắn nhẹ nhàng dời đi dễ như trở bàn tay. Diệp Khê lập tức cảm nhận được trọng lượng đè nặng sau lưng biến mất, bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.

Cậu vội vàng chống tay bò dậy, quần áo vải thô xanh dính đầy bùn đất, trông thật chật vật, đầu gối còn bị trầy một mảng lớn, chắc là lúc nãy ngã bị đá cào rách.

"Cảm, cảm ơn ngươi." Diệp Khê lí nhí cảm ơn, ánh mắt lại không dám nhìn đối phương, người này quá cao lớn, cậu chỉ cao đến ngang vai hắn.

Người kia không đáp, ánh mắt đen thẳm đảo qua gương mặt Diệp Khê rồi tự mình nhặt lại hai con gà rừng, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Khê vừa nhấc chân định đi nhặt bó củi của mình, mới bước được hai bước thì không kìm được bật ra tiếng "á" vì đau. Khuỷu tay và đầu gối đau buốt, chớ nói chi đến việc vác bó củi ấy xuống núi.

"Ngươi… ngươi có thể giúp ta một chút được không?" Diệp Khê khẽ gọi người kia lại.

Người đàn ông mặc áo tơi phía trước dừng chân, hơi nghiêng người sang, như thể đang lặng lẽ chờ cậu nói tiếp.

Diệp Khê mím môi: "Tay chân ta bị thương, nhất thời không nhúc nhích nổi, phiền ngươi giúp ta dời bó củi này đến chỗ nào khuất một chút, hôm khác ta sẽ quay lại lấy."

Người đàn ông lúc này mới hạ ánh mắt sâu thẳm nhìn sang đầu gối Diệp Khê, im lặng một lát rồi khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Diệp Khê lần đầu nghe thấy giọng người kia, không ngờ lại dễ nghe đến vậy.

"Vậy, cảm ơn ngươi."

Người kia quay lại, thấy Diệp Khê toàn thân đã ướt sũng vì mưa, tóc rối bết dính vào má, tấm khăn trắng che mặt cũng ướt nhẹp, đôi mắt cụp xuống, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng nhỏ bị thương.

Hắn đưa tay tháo chiếc nón lá rộng trên đầu, đưa cho Diệp Khê.

Diệp Khê hơi hoảng hốt, mình đã làm phiền người ta rồi, sao còn có thể nhận cả nón lá của người ta được, liền vội vàng xua tay từ chối:

"Không cần đâu, ngươi đội đi, ta vốn đã ướt cả rồi."

Người kia cầm nón lá, tay khựng lại giữa không trung một lúc, rồi không nói gì, đặt chiếc nón xuống dưới chân Diệp Khê, sau đó cúi người nhấc bó củi lên, nhanh chóng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!