Lý Nhiên và Lưu Tú Phượng đang xe gai trong nhà chính thì thấy Diệp Khê trở về.
"Cha và anh đâu rồi ạ?" Diệp Khê đặt giỏ xuống hỏi.
Lưu Tú Phượng lau tay, bưng chén trà đặt trên ghế lên uống một hớp rồi đáp: "Ra đồng rồi, gần bìa rừng có mảnh đất đá to bằng bàn tay chẳng ai thèm lấy, cha và anh con nói dành ra hai hôm chuyển đá đi, cày đất lên trồng ít bông cũng được."
Diệp Khê gật đầu: "Trồng một ít cũng tốt, hai vụ cộng lại trong năm, cũng đủ may áo bông cho cả nhà."
Lý Nhiên vừa quay guồng xe chỉ, vừa hỏi: "Nhà thiếu gì à?"
Diệp Khê đáp: "Em định ủ ít mầm đậu phộng ăn, trong nhà hết rồi nên về lấy."
Lưu Tú Phượng nghe xong liền đứng dậy, phủi đám sợi gai trên người: "Năm nay trồng loại đậu ruột đỏ ăn ngon lắm đấy, để mẹ lấy cho con."
Nói rồi, bà cầm túi vải đi ra ngoài.
Diệp Khê mang theo một giỏ chất đầy quả móc: "Quả móc trên núi chín mọng rồi, ngọt lắm, ăn hơi vất vả chút, nhưng đem ngâm rượu thì không tệ đâu."
Lý Nhiên cũng không khách sáo, bốc một nắm quả móc, chà vỏ ngoài rồi bỏ vào miệng: "Anh em thích uống rượu này lắm, lát nữa chị ngâm cho hắn một vò, bỏ thêm ít đường phèn vào."
Diệp Khê không có việc gì, bèn ngồi xuống xe chỉ giúp Lưu Tú Phượng.
Hai người vừa làm vừa trò chuyện.
Lý Nhiên vừa quay guồng vừa mở lời: "Em có nghe chuyện của Yêu ca nhi chưa?"
Diệp Khê gật đầu: "Lúc về có nghe mấy câu từ thím trưởng thôn."
Lý Nhiên chậc một tiếng: "Trước chẳng phải nó nói muốn kết thân với nhà họ Tào sao, kết quả cứ dây dưa mãi chẳng đâu vào đâu. Giờ lại xảy ra chuyện tư thông với đàn ông giữa đêm, nhà người ta dễ gì chịu cưới nó nữa? Ấy vậy mà nhà nó còn dám chạy tới nhà họ Tào làm loạn."
Diệp Khê không nói gì. Có lẽ Yêu ca nhi kia thật sự đã lén lút qua lại với Tào Bân. Giờ bị bắt quả tang mất mặt, phía họ Tào thì phủi sạch trách nhiệm, không quan tâm nữa, còn Lâm Dao thì cuống cuồng lên.
Lý Nhiên lại nói: "Tháng sau là kỳ thi hương rồi, nếu đứa nhà họ Tào thi đậu tú tài thì khác gì cá chép hóa rồng, cưới tiểu thư nhà phú hộ cũng dư sức. Vậy mà Yêu ca nhi kia còn dám chạy đến nhà họ đòi cưới."
Diệp Khê mím môi: "Chuyện nhà người ta, người ngoài như mình chắc cũng không biết rõ bên trong, thôi cứ để họ tự lo."
Lưu Tú Phượng xách đậu phộng về, nghe được đoạn trò chuyện liền cười khẩy: "Chuyện này mẹ nghe thím Vương kể, nói là ca nhi ấy nghe tin nhà họ Tào nhờ bà mối đến nhà họ Lưu trên trấn dạm hỏi, mới ngồi không yên, vội chạy tới làm loạn."
Diệp Khê hỏi: "Nhà họ Lưu? Là cái nhà có tửu lâu trên trấn ấy hả?"
"Chứ sao nữa, nhà giàu đấy. Nhà họ Tào ỷ mình cũng có vài mẫu ruộng, sống tạm gọi là được, tháng sau con trai lại đi thi, nếu đậu tú tài, chẳng phải có thể cưới tiểu thư nhà phú hộ sao? Còn đến lượt cái đứa mang tiếng xấu như nó à."
Diệp Khê cười khẩy, tên Tào Bân đó có thi đậu tú tài hay không còn chưa biết, đã sớm lo tìm cha vợ nhà giàu rồi, đúng thật là chẳng phải thứ tốt lành gì.
x
Yêu ca nhi cùng cha mẹ mình lúc này đang ngồi lì trong nhà chính của nhà họ Tào, nhất quyết không chịu đi. Dù Tào thị đã nói hết lời chua ngoa cay độc, người nhà họ Lâm vẫn cứ mặt dày ăn vạ.
Không còn cách nào khác, bà ta đành dịu giọng xuống: "Ta nói các người có bám riết ở đây cũng vô ích thôi, nhà ta với nhà các người vốn dĩ không môn đăng hộ đối. Với lại, bọn ta xưa nay chưa từng nói sẽ cưới ca nhi nhà các người mà!"
Lâm thị nghe vậy liền nổi giận, đập mạnh bàn một cái, chửi: "Đúng là cái miệng tổ sư nhà bà! Giờ còn ra vẻ đáng thương gì ở đây, định đổ hết tội lên đầu nhà tôi chắc? Không bằng bà hỏi lại cái thằng con trai tốt lành nhà bà xem nó có từng nói mấy lời đó không?!"
Yêu ca nhi ngồi một bên đã khóc đến sưng cả mắt, trông rất đáng thương: "Hồi đó ta còn là một ca nhi trong sạch, bị tên Tào Bân đó dụ dỗ đến mức mụ mị đầu óc. Hắn nói sẽ cưới ta, nói về nhà sẽ bảo các người mang sính lễ tới dạm hỏi, ta mới tin, mới khờ khạo chờ đợi, còn trao thân cho hắn, cùng hắn làm mấy chuyện xấu hổ không dám kể với ai. Thế mà giờ hắn lại trở mặt chối sạch!"
Tào thị nhìn Yêu ca nhi, trong lòng biết rõ tên này không phải loại dễ đối phó, đầy rẫy tâm cơ, thủ đoạn không ít. Nếu để y vào cửa, sau này trong nhà e rằng sẽ chẳng được yên ngày nào.
Bà ta chống nạnh, giễu cợt: "Ca nhi cũng đừng đổ hết lỗi lên đầu con trai ta. Đàn ông ấy mà, xưa nay vẫn quen miệng đường mật, biết bao chiêu trò dụ dỗ. Sao lại chỉ có mình ngươi mắc bẫy? Không phải là vì ngươi không biết giữ mình, không tuân quy củ, mới vài câu ngọt nhạt đã để người ta lừa phá thân, giờ lại còn mặt dày đến trách móc nhà ta?"
Nhà bà còn đang chuẩn bị sang nhà họ Lưu trên trấn để bàn chuyện hôn sự, giờ nhà họ Lưu cũng đã gật đầu rồi, chỉ chờ đưa sính lễ và chọn ngày là xong, mối nhân duyên tốt như vậy đã đến tay, còn cần cái nhà họ Lâm các người làm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!