Chương 46: (Vô Đề)

Lên tới trấn, ba người liền tách nhau ra, Diệp Khê đi đến tiệm vải bán khăn tay, Lý Nhiên đến cửa tiệm hương liệu, còn Ly ca nhi thì phải ra phố dựng sạp bán rau.

Họ hẹn sẽ họp mặt ở cổng thành trước giờ trưa, rồi tạm biệt nhau.

Diệp Khê xách giỏ đi vào tiệm vải, ông chủ ở đó nhận ra cậu vì trước đây từng mua khăn tay thêu của Diệp Khê, tay nghề thêu ấy quả thật rất tốt, tiểu thư nhà giàu trong trấn đều thích, hoa văn cũng đẹp, lại có cả thương lái mua khăn đem sang châu huyện khác bán, bán chạy vô cùng.

Thấy Diệp Khê đến liền cười nói: "Dạo này không thấy phu lang đến, ta còn đang nghĩ không biết bao giờ cậu lại ghé."

Diệp Khê mỉm cười đáp: "Trong nhà việc đồng áng nhiều, không rảnh tay, nên chậm một thời gian mới đến được."

Nói rồi đưa giỏ khăn tay cho chưởng quầy, hoa văn trên mỗi chiếc khăn đều khác nhau, là Diệp Khê thuê dựa theo các loài hoa dại trên núi.

Chưởng quầy nhận lấy rồi lần lượt xem xét kỹ, hài lòng gật đầu: "Hoa văn của phu lang đẹp thật, cô nương và ca nhi đều thích kiểu sinh động như thế này, chỉ tiếc là số lượng ít quá, không bao lâu lại bán hết."

Diệp Khê nói: "Tôi là dân miền núi, cũng không trông vào việc thêu thùa để sống, vẫn là ruộng đồng và bếp núc quan trọng hơn, chỉ có thời gian rảnh mới thêu được mấy cái này."

Chưởng quầy liền thu khăn tay, từ trong quầy đếm ra hai thỏi bạc vụn cùng ít tiền đồng: "Phu lang đếm lại xem, đây là tiền khăn tay của cậu."

Diệp Khê nhận lấy, thấy tiền không thiếu thì nói: "Ông chủ, phiền ngài cho tôi xem vải bông, loại có màu sẫm một chút."

Cậu muốn may cho Lâm Tướng Sơn một bộ áo bông.

Chủ tiệm liền gọi tiểu nhị lấy vài tấm vải màu sẫm ở trên kệ xuống: "Phu lang là định may áo cho phu quân nhà mình sao?"

Diệp Khê đáp: "Nghe nói mùa đông năm nay lạnh lắm, áo bông của nhà tôi vừa rách lại nhồi bông mỏng, e là không chống nổi gió rét, nên muốn may cái mới cho anh ấy."

Chủ tiệm khen: "Phu quân nhà cậu có phúc lắm, phu lang thương hắn như vậy, lấy tiền bán khăn đi mua áo mới cho, nếu là ta thì trong lòng đã thấy ấm áp rồi!"

Áo bông vào mùa đông là món đồ đắt đỏ, nói là tài sản trong nhà cũng không quá lời, chỉ riêng một tấm vải bông đã rất mắc, còn phải tính thêm tiền bông, công cắt may và chi phí cho thợ, nhà nghèo chưa chắc có được một cái, đến mùa lạnh đành cố rúc trong nhà không ra ngoài.

Diệp Khê cúi đầu chăm chú chọn vải, da Lâm Tướng Sơn ngăm, dùng màu sẫm sẽ càng hợp với hắn hơn.

Chủ tiệm rảnh rỗi liền dựa vào quầy nói chuyện phiếm: "Mùa đông năm ngoái, bên phố phía tây thành có một ăn mày chết cóng, ta đi ngang còn thấy nữa, gương mặt lạnh đến tím ngắt, ôi trời, tội lắm luôn, sau đó quan phủ gọi người từ nghĩa trang đến thu dọn, dùng chiếu rơm quấn lại rồi đem chôn ở bãi tha ma. Người của nghĩa trang tới nơi thì quần áo trên người tên ăn mày ấy đã bị người khác lột hết rồi, dù có rách rưới bẩn thỉu thì ăn mày khác nhặt về mặc, may ra còn qua nổi mùa đông."

Diệp Khê mềm lòng, không nghe nổi mấy chuyện như vậy, chọn xong vải thì nói: "Lấy cuộn này đi, bao nhiêu tiền ạ?"

Chủ tiệm dừng lời, gọi tiểu nhị đến đo vải: "Cuộn vải này dài bốn trượng, phu quân tuy cao to nhưng cũng không cần tới từng ấy, cắt lấy nửa cuộn là đủ may một bộ áo bông rồi, còn dư chút vải có thể dùng để làm hai đôi mặt giày."

Diệp Khê gật đầu, thấy vậy là hợp lý: "Được."

"Nửa cuộn thì hơn hai trượng, phần dư ta tặng cho cậu, sau này có khăn tay nhớ đem đến cho ta nhé, mình có qua có lại mà, ta chỉ lấy cậu hai tiền hai mươi văn thôi."

Diệp Khê đếm tiền vừa bán khăn tay xong, lấy ra hai thỏi bạc vụn và hai mươi văn, trong tay chỉ còn lại ba mươi văn.

Cậu cười nói: "Ông chủ vừa đưa bạc cho tôi xong, còn chưa kịp ấm tay thì tôi đã trả lại rồi."

Chủ tiệm là người thật thà, có lòng tốt, buôn bán cũng ngay thẳng, ông cười nói: "Phu lang lần sau nhớ thêu thêm khăn tay mang đến nhé, ta tặng phu lang ít vải vụn để về làm túi đeo lưng."

Diệp Khê cảm ơn: "Vậy tôi xin ghi nhớ, cảm ơn ông chủ nhé."

Lấy vải đã cắt gọn bỏ vào giỏ, Diệp Khê rời khỏi tiệm vải.

Đi chưa được mấy bước thì gặp ngay Lý Nhiên vừa bước từ tiệm hương liệu ra, cậu tiến lên hỏi: "Chị dâu, đã hỏi được giá chưa?"

Lý Nhiên vui vẻ, cười đáp: "Nếu chị mua số lượng lớn, họ bớt cho ba văn mỗi lượng, chị tính thử thì thấy giá này hợp lý, trừ tiền thịt heo và hương liệu thì vẫn có lời."

Diệp Khê cũng vui vẻ theo: "Vậy vụ làm ăn này có thể làm rồi."

Đúng lúc phiên chợ đang náo nhiệt, có rất nhiều món lạ mắt, Diệp Khê và Lý Nhiên đã xong việc, trong lúc chờ Ly ca nhi thì cùng nhau đi dạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!