Về đến nhà, Diệp Khê liền vào bếp xử lý ớt cá chạch và mấy quả mướp non, còn Lâm Tướng Sơn thì ngồi ngoài sân rửa sạch đám hến.
Bởi vì bùn ở đáy sông nhiều, lúc mò hến không tránh khỏi mang theo cả một đống bùn cát, lắng lại thành một lớp dày dưới đáy chậu.
Phải dùng nước rửa đi rửa lại nhiều lần, rồi cho thêm ít dầu cải vào chậu, hến gặp dầu sẽ tự động há miệng, thuận tiện nhả sạch bùn đất ra ngoài.
Diệp Khê thì lấy chảo rang mớ ớt cá chạch, mùi cay hăng hắc xông lên làm cậu phải bịt mũi miệng lại, vừa đảo vừa ho sặc sụa.
Lâm Tướng Sơn nghe thấy liền đi vào bếp, đứng sau lưng phu lang, đưa tay che mũi miệng cậu lại: "Sặc thế này, mai mốt đừng làm nữa."
Khóe mắt Diệp Khê đỏ lên, ho đến nỗi đôi mắt ươn ướt.
Có hắn che cho, cậu thấy dễ chịu hơn nhiều, mùi cay không xộc thẳng vào mũi nữa.
Cậu lại rắc chút muối vào nồi, thêm tí xíu nước tương, rồi xúc mớ ớt cá chạch đã rang đến mức cháy xém ra đĩa.
"Chắc phải đến mùa thu năm sau mới lại được ăn món này, mỗi năm giống ớt này chỉ ra đúng một lứa thôi. Tuy cay nhưng rang mềm ra ăn với cơm thì ngon lắm."
Lâm Tướng Sơn vốn ăn được cay, ngửi thấy mùi thơm cũng thấy thật hấp dẫn.
Diệp Khê quay sang hỏi: "Hến đã rửa xong chưa?"
Lâm Tướng Sơn gật đầu, đi ra sân đổ sạch nước trong chậu gỗ, lại rửa thêm một lần nữa. Mớ hến đã há miệng gần hết.
Hắn dùng rổ tre vớt hến lên, đem vào bếp đưa cho Diệp Khê.
"Nhiêu đây nấu canh chắc không hết, phần còn lại để em nấu miến hến cho mình ăn."
Lâm Tướng Sơn ngồi xuống trước bếp lò nhóm lửa, nai con cũng lững thững bước vào theo, trước kia nó còn sợ Lâm Tướng Sơn vì hắn là người đã bắt nó, quanh quẩn trong sân toàn chạy trốn, nhưng thời gian trôi qua, nó cũng không còn sợ nữa.
Thấy Lâm Tướng Sơn đang nhai một củ cà rốt, nó rón rén cuộn tròn lại bên cạnh chân hắn, ngoan ngoãn cùng ngồi trước bếp lò, ánh sáng lửa hồng nhảy nhót chiếu lên một người một thú.
Lâm Tướng Sơn làm bộ như không thấy nó, cứ tiếp tục nhai củ cà rốt rôm rốp, khiến nai con nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Đến lúc này hắn mới chìa củ cà rốt ra, nai con há miệng định cắn thì lại rụt tay về, cứ thế trêu chọc nó vài lần.
Diệp Khê không nhìn nổi, cười mắng: "Cứ như con nít vậy đó."
Chọc chán rồi, Lâm Tướng Sơn mới nhét nửa củ cà rốt còn lại vào miệng con nai, tiện tay xoa đầu nó một cái.
Nai con được như ý, ngậm lấy cà rốt gặm ngon lành.
Diệp Khê xào hến sơ qua, cho thêm vài lát gừng rồi đổ nước sôi vào. Không bao lâu sau, mùi thơm đã bay khắp gian bếp. Hơi nước bốc lên mờ mịt, đợi khi nước sôi lần nữa, cậu thả mướp vào, nước canh trắng ngần sóng sánh, cậu thêm vài quả kỷ tử đỏ tươi cho đẹp mắt, rồi đặt nồi sang lò đất nấu tiếp.
Lúc này, miến đã được ngâm nước nóng mềm trong. Cậu lấy tay nhấc lên, sợi miến tuột qua kẽ tay lành lạnh.
Cho tỏi băm vào nồi phi thơm, rồi thêm một nắm ớt băm đỏ rực, cay nồng do cậu tự trồng, xào đến khi dậy mùi mới đổ hến vào. Từng con hến đã há miệng được trộn đều với tỏi ớt, đảo liền tay một lúc, rồi chế chút nước vào thành nồi, đậy nắp lại nấu tiếp.
Lâm Tướng Sơn đem đôi giày mình mang hôm nay ra hong bên bếp: "Làm việc đổ mồ hôi, ướt cả miếng lót giày mình may cho anh."
Diệp Khê đứng bên cạnh hỏi han: "Có phải mỏng quá không? Em cũng nghĩ thời tiết lạnh rồi, phải may miếng lót dày hơn mới hút mồ hôi, chứ không trong giày vừa lạnh vừa ẩm. Dù gì nhà mình cũng còn mấy bộ đồ cũ mình không mặc nữa, để em cắt ra, dán thêm hồ rồi may cho mình vài đôi dày hơn."
Hai người thủ thỉ với nhau đôi câu chuyện nhà, một lúc thì hến trong nồi cũng đã chín. Diệp Khê trải miến lên mặt hến, thêm chút xì dầu, vài giọt giấm rồi đậy nắp đun tiếp.
Đến khi mở nắp ra lần nữa, sợi miến đã thấm đẫm nước dùng, hến cũng đã chín nục, nằm trong lớp nước tỏi cay nồng, thơm đến nuốt nước miếng.
Bữa tối của hai người có một đĩa ớt cá chạch rang cùng cải muối, một đĩa miến xào hến, thêm một tô canh mướp.
Diệp Khê có thói quen ăn cơm phải uống canh trước, canh mướp nấu với hến có vị ngọt thanh vô cùng, mới uống một hớp đã thấy thoải mái đến díp cả mắt lại, cậu cũng múc cho Lâm Tướng Sơn một chén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!