Chương 44: (Vô Đề)

Chớp mắt đã đến tiết lập đông, phải đem cất chăn mỏng đi. Trong tủ còn hai chiếc chăn dày là của hồi môn của Diệp Khê khi xuất giá, giờ được lấy ra phơi nắng, mấy hôm nữa sẽ dùng tới.

Diệp Khê cầm cây phất trần bằng lông gà, đang đập đập chăn ngoài sân. Nhân lúc mấy hôm nay trời đẹp, phơi cho kỹ hai ngày, đến lúc đắp lên mới thấy ấm áp, mềm mại hơn.

Vừa đập xong chăn, cậu phát hiện chị dâu Lý Nhiên không biết đến từ lúc nào, đang đứng ở cửa sân, mỉm cười chờ cậu ngẩng đầu lên trông thấy.

"Chị dâu tới rồi à, mau vào đi, đứng ngoài cửa làm gì vậy." Diệp Khê vừa cầm phất trần vừa cười nói.

Lý Nhiên nói: "Vốn định hù dọa em một chút, nhưng thấy em làm việc chăm chú quá, không nỡ quấy rầy."

Diệp Khê mỉm cười, xách ấm trà vào bếp thêm nửa ấm nước nóng mang ra: "Chị dâu sao cứ như trẻ con thế."

Lý Nhiên nghiêng đầu nhìn mấy tấm chăn phơi trong sân, khen: "Vỏ chăn này là em thêu à? Nhìn đường kim mũi chỉ đẹp thật đấy, con cá chép tung tăng trong nước sống động lắm."

Diệp Khê cũng lấy ra một đĩa hạt dẻ rang đường, dúi vào tay chị dâu mấy hạt: "Là của hồi môn em thêu sẵn cho mình trước khi cưới đấy."

Lý Nhiên bóc vỏ hạt dẻ, vừa ăn vừa trò chuyện cùng Diệp Khê.

Hai người ngồi trong sân nói chuyện chưa bao lâu, ngoài cổng lại có người tới, là thím Vương trong thôn. Bà là người hiền lành, tiếng tăm cũng rất tốt.

"Khê ca nhi có ở nhà không?" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng từ ngoài tường vọng vào.

Diệp Khê đứng dậy ra đón: "Có ạ."

Vương thị thân hình hơi đẫy đ.à, đi từ dưới núi lên đây cũng đủ khiến bà thở không ra hơi. Đến lúc ngồi xuống rồi, bà vẫn còn thở d. ốc.

"Thím uống chút trà cho đỡ mệt đi ạ."

Vương thị uống liền nửa chén mới thấy đỡ hơn. Bà nghiêng đầu thấy Lý Nhiên cũng có mặt, bèn chào hỏi: "Dâu nhà Tú Phượng cũng ở đây à."

Lý Nhiên gật đầu: "Con qua thăm Khê ca nhi, tiện thể giết thời gian thôi."

Vương thị ồ lên một tiếng, nhìn quanh sân nhà Diệp Khê rồi không nhịn được khen: "Khê ca nhi đúng là người tháo vát, cùng thằng nhóc Tướng Sơn sống với nhau êm ấm biết bao. Nhìn sân nhà được quét dọn sạch sẽ, còn có cả ao nước nữa. Nhà ta toàn dùng giếng thôi, đây là lần đầu tiên thấy nhà có ao đấy."

Diệp Khê ngồi bên mỉm cười đáp: "Trên núi mà đào giếng thì vừa tốn thời gian vừa tốn bạc, chưa kể còn khó mà đào ra nước. May mà bên cạnh có con suối nhỏ, dùng nước suối tiện hơn nhiều."

Vương thị nói: "Đúng là nhà mấy đứa biết sống. Đào cái giếng cũng phải ba đến năm lạng bạc chứ ít gì, tiết kiệm được khoản ấy thì làm gì mà chẳng tốt hơn. Mà nước suối ngọt thì hơn giếng nhiều. Ôi chao, Khê ca nhi, còn trồng cả hoa nữa à!"

Diệp Khê vốn thích hoa, mỗi lần Lâm Tướng Sơn vào núi thấy hoa dại đẹp hoặc lan rừng là lại mang về, trồng dọc theo chân tường trong sân, dần dần cũng thành một khoảng nhỏ rồi.

Diệp Khê đáp: "Chỉ là lúc rảnh rỗi tiện tay trồng chơi thôi ạ."

Vương thị nheo mắt cười nói: "Thằng nhóc Tướng Sơn đúng là biết chiều lòng phu lang, trong thôn này từ già đến trẻ, đàn ông từ bảy mươi tới hai mươi, chẳng mấy ai chịu vì vợ hay phu lang mà trồng hoa đâu, cùng lắm là mấy bông hoa bầu hoa bí trong sân thôi."

Lời bà nói khiến Diệp Khê và Lý Nhiên không nhịn được cười.

Cứ thế nói chuyện rôm rả một lúc, Diệp Khê mới cười hỏi: "Hôm nay thím tới tìm con có chuyện gì vậy ạ?"

Lúc này Vương thị mới thở dài: "Con gái ta dạo trước mới đính hôn với người bên thôn Sơn Nham gần đây đó. Tháng sau là phải gả đi rồi, vậy mà chăn gối vẫn chưa thêu xong, bộ áo cưới thì thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, ta cũng không trông mong nó tự tay thêu được chăn nữa."

Bà vừa dứt lời, trong lòng Diệp Khê đã đoán ra được bảy tám phần: "Ý thím là muốn con giúp cô ấy thêu chăn cưới?"

Vương thị liền ừ một tiếng, mặt đầy khó xử: "Con gái ta từ nhỏ đã vụng về mấy chuyện may vá, lại không chịu tập tành đàng hoàng. Giờ sắp lấy chồng rồi, phải có chút hồi môn ra hồn cho đẹp mặt. Nếu không có hai tấm chăn tử tế đặt lên giường mới bên nhà chồng, chẳng phải bị người ta cười thối mũi à. Ta cũng hết cách rồi nên mới đến nhờ Khê ca nhi giúp thêu hai tấm chăn cưới.

Ta từng thấy tay nghề của con rồi, trong thôn chẳng ai sánh kịp."

Diệp Khê trầm ngâm, lúc này cậu còn phải làm áo bông cho Lâm Tướng Sơn, cả giày bông cũng chưa bắt tay vào, nếu nhận thêm đơn hàng lớn thế này thì cũng không chắc liệu có kịp không.

Vương đại thẩm thấy cậu có vẻ lưỡng lự, liền vội nắm lấy tay cậu nói: "Khê ca nhi à, từ nhỏ ta đã thương con, vườn nhà có mơ hay trái cây gì, lần nào con tới cũng cho con hái thoải mái, chưa từng keo kiệt. Giờ ta có chuyện này thật sự trông cậy vào con, con nhất định phải giúp đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!