Chương 43: (Vô Đề)

Ngồi một lát, Ly ca nhi đến chơi. Diệp Khê đã một thời gian không gặp cậu ta, vội vàng đứng dậy, cách hàng rào gọi: "Ly ca nhi, mau vào đi, đang ăn bánh này."

Ly ca nhi đáp một tiếng, đẩy cửa bước vào. Khi đã ngồi xuống, vẻ mặt cậu vẫn đầy tâm sự, chẳng còn nét rạng rỡ, hoạt bát như mọi khi.

Diệp Khê nhét một chiếc bánh hạt dẻ vào tay cậu, rót thêm một chén trà nóng, vừa nhìn vừa hỏi: "Sao thế? Uể oải thế này chẳng giống cậu chút nào."

Lý Nhiên bên cạnh nhướng mày, ra chiều đã đoán được: "Chắc là vì chuyện của Lý Tập chứ gì."

Ly ca nhi gật đầu: "Chị Nhiên nói đúng rồi."

Từ khi Lý Nhiên gả đến đây, Ly ca nhi cách vài ba hôm lại sang chơi, hai người dần trở nên thân thiết, có gì trong lòng cũng sẵn sàng nói với nàng.

Diệp Khê nói: "Có nghe rồi, Lý Tập đòi chia nhà phải không? Nhưng vẫn chưa chia được à?"

Ly ca nhi thở dài: "Cái tên ngốc ấy lần này quyết tâm thật rồi, nói thế nào cũng muốn tách ra sống riêng. Hắn bảo sống trong nhà ấy bấy lâu nay quá ngột ngạt, dù có hiếu thảo đến đâu cũng vô ích, giờ thì lạnh lòng rồi. Cha mẹ không đứng về phía hắn thì thôi, việc nặng nhọc trong nhà toàn do hắn làm, giờ muốn cưới vợ cũng không thành, chẳng ai chịu ra mặt giúp hắn."

Lý Nhiên và Diệp Khê bật cười. Diệp Khê nói:

"Hắn chắc là thực sự thích em đấy. Vừa nghĩ đến chuyện hôn sự giữa hai người sắp đổ vỡ, thế là bao uất ức mấy năm qua bùng lên một thể."

Ly ca nhi bĩu môi: "Thì đấy, bên nhà hắn giờ lại đổ hết mọi chuyện lên đầu em, bảo em là sao chổi, hồ ly tinh, mê hoặc đứa con thứ ngoan ngoãn nhà họ đến nỗi thần hồn điên đảo, bất chấp trở mặt với cả nhà. Trời ơi, em oan uổng muốn chết!"

Lý Nhiên bật cười: "Thế chẳng phải là đang khen em à? Nếu em không có ba phần sắc nước hương trời thì làm sao làm hồ ly tinh được! Theo chị thì em nên vì tấm lòng của Lý Tập mà đợi thêm một chút. Nếu hắn vượt qua được chuyện này, tương lai ắt là người đàn ông đáng tin cậy."

Diệp Khê gật đầu: "Có tay nghề mổ heo, lại dám đứng lên vì bản thân, thế là không tồi rồi."

Ly ca nhi cụp mắt, dịu giọng nói: "Em biết mà, hắn không phải kẻ trăng hoa dẻo miệng. Mẹ em lo ngại cái nhà ấy thôi, giờ hắn dám chia nhà, dám trở mặt với cả nhà họ Lý, sao em nỡ nhẫn tâm phủi sạch hắn như thế. Nếu hắn thật sự thoát ra được, dù tay trắng, em cũng bằng lòng."

Lý Nhiên "ồ" lên một tiếng: "Thế thì em còn lo gì nữa, cứ đợi thôi. Hai người đều thật lòng, nếu nên vợ chồng, chắc chắn sẽ là đôi thần tiên quyến lữ rồi!"

Ly ca nhi ngẩng mắt nhìn nàng một cái: "Chị Nhiên chắc là đang nói chính mình rồi ha. Anh Diệp Sơn nhà ta là người biết thương vợ lắm đó. Sáng nay trước khi đi làm, em có gặp ảnh, ảnh nói hôm nay lĩnh được tiền công sẽ mua hai cân thịt về làm thịt viên ăn, bảo dạo gần đây chị cứ than nhạt miệng."

Lý Nhiên cúi đầu khẽ cười: "Em còn dám chọc chị nữa cơ đấy!"

Ba người ngồi trong sân vừa uống trà vừa thêu khăn tay. Một lát sau, Ly ca nhi tạm biệt ra về, lúc đi tâm trạng đã vui vẻ hơn lúc mới đến không ít.

Chẳng bao lâu sau, Lưu Tú Phượng xay bột ngô về tới, vừa vào sân thấy Diệp Khê liền tươi cười nói: "Bột ngô này là ngô vụ thu vừa rồi đem xay đó, thơm lắm. Mang về làm bánh ngô hấp ăn, ngon lại chắc bụng, lát nữa Khê ca nhi lấy ít về nhé."

Diệp Khê nói: "Trong nhà con còn có bột mì để làm bánh hấp mà, mẹ giữ lại ăn đi."

Lưu Tú Phượng lấy một cái túi vải ra, xúc cho cậu một nửa: "Con rể hôm qua còn mang cho mẹ một bó củi, nó nghĩ cho mẹ, sao mẹ có thể không nghĩ cho các con được. Hay là… con sợ chị dâu con nói mẹ thiên vị em trai hả?"

Diệp Khê liếc nhìn Lý Nhiên, ánh mắt cong cong: "Chị dâu đâu phải người nhỏ mọn vậy đâu, chị ấy á, có gì tốt đều vội vội vàng vàng mang đến cho con."

Lý Nhiên bật cười: "Hôm qua chị chỉ nói một câu là thèm bánh ngô vàng, hôm nay mẹ đã đi xay cho nguyên bao bột ngô luôn rồi, mẹ xem chị như con gái ruột vậy, sao chị lại không biết điều mà này nọ vì bà ấy cho con trai út ít đồ được?"

Diệp Khê và Lưu Tú Phượng đều bật cười, trong nhà ấm áp vui vẻ, chẳng còn gì hạnh phúc hơn.

Đến chiều muộn, Diệp Khê xách nửa bao bột ngô về nhà, con nai nhỏ đang trông đám gà vịt trong sân, không cho chúng bới lung tung.

Thấy nó ngoan ngoãn, Diệp Khê rửa sạch nửa quả bí đỏ trong bếp, cắt thành từng miếng nhỏ để cho nó ăn.

Trời dần tối, Lâm Tướng Sơn cũng sắp tan làm, Diệp Khê vội rửa tay, trở vào bếp chuẩn bị cơm tối. Phu quân đi làm cả ngày, chắc chắn về đến nhà sẽ đói lắm.

Cậu xúc một gáo bột ngô mà Lưu Tú Phượng cho vào tô lớn. Bột ngô mới xay thơm vô cùng, chỉ cần dùng nước sôi khuấy lên, cho thêm chút đường trắng là đã có một chén cháo ngô ngon lành. Nếu trong nhà mà có đứa nhỏ hay thèm ăn vặt, thể nào cũng đòi cho bằng được.

Bột ngô mịn màng trượt khỏi đầu ngón tay, Diệp Khê trộn thêm chút bột mì trắng cho dẻo, đổ nước ấm vào trộn đều, nhào kỹ thành một khối bột lớn.

Cậu phủ khăn màn lên để ủ bột, rồi tranh thủ lúc đó đi cắt nửa miếng thịt xông khói còn lại trên bếp. Đây là thịt xông khói nhà họ Diệp làm từ năm ngoái, dùng cành tùng bách hun khói thịt heo nhà nên quý lắm, giữ mãi đến giờ vẫn còn hai ba miếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!