Chương 42: (Vô Đề)

Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn dẫm lên ánh sáng sao trời mà trở về nhà. Hai người đàn ông vất vả cả ngày bên ngoài, mồ hôi nhễ nhại, liền rửa tay và lau mồ hôi bằng nước suối trong sân.

Ngửi thấy hương vị đồ ăn từ nhà bay ra, cả hai liền chui vào bếp. Lý Nhiên mang cho mỗi người một chén canh gạo để giải mệt. Diệp Sơn nắm lấy tay vợ, cười trêu: "Chị dâu gì mà cả ngày cứ chạy sang chỗ Khê ca nhi thế này."

Lý Nhiên trừng mắt nhìn hắn: "Em với Khê ca nhi hợp tính nên mới hay qua đây, huống chi anh không ở nhà, em rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì. Qua ngồi thêu khăn với Khê ca nhi, vừa nói chuyện vừa làm việc, thời gian trôi cũng nhanh."

Diệp Khê cười nói: "Có chị dâu ở đây, em cũng không thấy buồn nữa. Mai chị em mình cùng lên trấn đi chợ nhé."

Lý Nhiên vui vẻ đồng ý: "Được đó, cũng lâu rồi chưa đi, lần trước đi là trước khi về nhà chồng kìa."

Diệp Sơn lắc đầu cười, hai người này cứ như chị em ruột vậy.

Lâm Tướng Sơn giúp Diệp Khê bưng nồi đất đang sôi sùng sục từ trên bếp xuống, ngón tay bị nóng, hắn cố ý đưa tay chạm vào tai Diệp Khê, làm cậu giật bắn mình, trừng mắt lườm hắn một cái.

Lâm Tướng Sơn cong môi cười đắc ý, cả ngày không gặp, hắn nhớ người trong lòng lắm rồi.

Hạt dẻ và lạp xưởng hầm trong nồi thơm lừng, khi mở nắp ra, mùi cơm tỏa ra thơm ngào ngạt, hạt cơm vàng óng ánh trộn cùng cà rốt và nấm, trông cực kỳ bắt mắt.

Diệp Khê múc cho Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn mỗi người một chén cơm đầy, còn mình và Lý Nhiên thì dùng chén nhỏ vì ăn ít hơn. Tối nay không nấu thêm món gì, chỉ lấy ít cuống cải thảo muối trong vại ra trộn với dầu ớt.

Cuối thu, cải thảo trong vườn đều đã thu hoạch xong, phần lá non đem phơi khô để dành xào thịt, còn phần cuống cứng thì muối làm dưa. Mẻ dưa mới muối ba bốn ngày, giờ ăn vừa đúng lúc, chua thanh giòn sật, cực kỳ hao cơm.

Hai người đàn ông đã đói lả, cúi đầu ăn vội nửa chén cơm mới cảm thấy khá hơn một chút.

Diệp Sơn nói: "Vẫn là đồ ăn nhà mình ngon, buổi trưa quan phủ có phát cơm, nhưng chỉ toàn là rau, khoai tây hầm chung với cải thảo, nước canh còn không có váng mỡ nữa chứ đừng nói đến có thịt cá, ăn vào bụng chỉ thấy nhạt nhẽo, đến chiều thì cho thêm một cái bánh bao, cũng chỉ là ngũ cốc tạp, ăn thì no thật đấy nhưng lại chẳng có vị gì."

Lý Nhiên nghe xong đau lòng, vội vàng gắp vài miếng lạc xưởng cho chồng mình: "Nếu vậy thì sau này các anh cứ mua ngoài phố mà ăn, bánh chan lòng dê ở mấy quán ăn chỉ mười văn một bát, đầy đủ dầu mỡ lắm."

Diệp Sơn và Lâm Tướng Sơn chính là tiếc tiền: "Một ngày làm việc chỉ được ba mươi văn, nếu mỗi bữa ăn đã tốn đến mười văn thì sao chúng ta nuôi nổi cha mẹ vợ con trong nhà? Vẫn nên tiết kiệm một chút, ăn ở nhà cũng không sao."

Cả hai đều là những người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, Lý Nhiên cũng không khuyên nữa.

Diệp Khê nói: "Vậy sáng mai em sẽ tráng vài cái bánh bột ngô, bên trong kẹp thêm đồ ăn, các anh mang theo để ăn khi đói."

Lâm Tướng Sơn lo lắng Diệp Khê phải dậy sớm sẽ quá vất vả: "Mang theo vài cái bánh bao là được."

Diệp Khê cười nói: "Các anh vất vả ngoài kia nuôi gia đình, em chỉ làm chút đồ ăn thì mệt mỏi gì chứ, nếu ăn không tốt sức khỏe sẽ yếu đi, vậy thì ai làm trụ cột gia đình bây giờ."

Lý Nhiên cảm thấy hợp lý, dù nàng không giỏi làm bánh nhưng món thịt băm xào ớt nàng làm cũng khá ngon, liền nói với Diệp Khê: "Khê ca nhi tráng bánh thì chị sẽ xào chút gia vị cho anh em và chồng em cuốn vào bánh ăn, vừa ngon lại no lâu."

Diệp Khê: "Được, chị dâu, chúng ta cùng làm vậy."

Cả nhà quan tâm lẫn nhau, Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn nghe mà trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau khi ăn xong, Diệp Sơn dẫn Lý Nhiên xuống núi về nhà, khi người đi rồi, Lâm Tướng Sơn mới đóng cửa sân lại, đi kiểm tra chuồng gà một lượt xong mới quay vào nhà.

Thời tiết lạnh dần, Diệp Khê đã đun nước để ngâm chân, cậu ngồi ở mép giường, đôi chân trắng nõn mảnh mai ngâm trong nước nóng, hơi ấm dễ chịu khiến máu huyết lưu thông, mặt cậu cũng ửng hồng lên.

"Mình vất vả cả ngày rồi, mau ngâm chân cho đỡ mỏi đi."

Lâm Tướng Sơn cởi giày, ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa chân vào chậu nước. Hắn không có thói quen này, thấy nước hơi nóng nên giẫm lên mu bàn chân của Diệp Khê, các ngón chân khẽ cọ cọ lên làn da mềm mại.

Diệp Khê cười khúc khích, muốn rút chân về, nhưng Lâm Tướng Sơn lại dùng sức, áp chặt lấy chân cậu.

Hai người đùa nghịch một lúc, đến khi nước nguội, Lâm Tướng Sơn mới ra ngoài đổ nước, rồi quay lại cầm khăn lau sạch nước đọng trên chân Diệp Khê.

"Việc làm quan đạo còn mấy hôm nữa là xong. Anh nghĩ sắp vào đông rồi, phải lên núi chặt thêm củi về trữ. Hôm nay nghe một ông lão trong phủ nha nói năm nay tuyết sẽ rơi nhiều, trời sẽ rất lạnh, không chừng còn có tai hoạ, nếu không chuẩn bị củi sớm thì sợ không đủ để đun sưởi mùa đông."

Phu quân biết lo liệu, Diệp Khê cũng thấy yên tâm, gật đầu nói: "Được, đến lúc đó em theo mình lên núi. Nhân lúc tuyết chưa rơi, chúng ta cũng nên tìm thêm đồ ăn, sợ mùa đông mất mùa thì khổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!