Vượt qua ngọn núi kia, thôn Tú Thủy nằm giữa thung lũng bằng phẳng đã hiện ra trước mắt, phong cảnh nơi này cũng chẳng hề kém cạnh gì thôn Sơn Tú.
Lục Cảnh Hồng đánh xe bò đi qua cửa thôn, cứ thế tiến sâu vào bên trong, đến khi dừng lại trước cổng một ngôi nhà lợp ngói xanh gạch xám.
Ông nhảy xuống xe, cười nói: "Đây chính là nhà của đệ đệ ta đấy." Nói xong liền hướng vào bên trong gọi lớn: "Cảnh Phong, nhà ngươi có khách đến kìa!"
Cha Diệp và mọi người vội cảm ơn ông: "May nhờ có ông anh, chúng ta mới bớt được bao nhiêu thời gian đi đường."
Lục Cảnh Hồng sảng khoái cười: "Phu lang ta đang đợi ta về ăn cơm, hôm nay mọi người đến bàn chuyện hôn sự, không tiện tiếp khách ngoài đâu, ta về trước vậy."
Diệp Khê nhanh chóng lấy từ trong giỏ ra một chùm quả mao dại, dúi vào tay Lục Cảnh Hồng: "Chú đi đường vất vả rồi, đây là trái cây phu quân nhà cháu hái trong núi, chua chua ngọt ngọt, mang về cho ca mụ ăn thử nhé."
Lục Cảnh Hồng cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy: "Phu lang nhà ta đang có thai, thích ăn mấy thứ này lắm, cảm ơn nhiều nha!"
Gia đình nhà họ Diệp chuẩn bị đồ đạc rất chu đáo, cả đoạn đường này ông rất hài lòng.
Sau khi Lục Cảnh Hồng rời đi, Lưu Tú Phượng lén kéo Diệp Khê cười nói: "Nhà họ Lục này thú vị thật đấy, nhìn thì nhỏ hơn mẹ cả một con giáp, nhưng cũng gần trung niên rồi, vậy mà còn có thể mang thai được cơ đấy."
Diệp Khê khẽ cười: "Chắc là phu thê tình cảm sâu đậm nên mới vậy đó ạ."
Lưu Tú Phượng gật đầu: "Bà mối từng nói, nhà họ Lục ai cũng chiều chuộng người nhà, coi phu lang như bảo bối mà nâng niu, giờ trông tận mắt rồi, đúng là không sai."
Đang nói chuyện, từ trong nhà có một người trung niên thân hình cường tráng đi ra, chính là con rể của lão Lý, trụ cột gia đình Lục Cảnh Phong. Năm xưa vợ ông là Lý Trang sinh được một cặp long phụng, con trai theo họ Lục, tên Lục Trí Quân, còn con gái thì theo họ mẹ.
Hôm nay Diệp Sơn đến đây là để cầu hôn nhị cô nương Lý Nhiên của nhà họ.
Lục Cảnh Phong không phải kiểu người lần đầu gặp con rể tương lai là mặt nặng mày nhẹ hăm dọa, chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm ổn nói: "Các vị khách quý, mời vào nhà, đường xa chắc cũng mệt rồi."
Lần đầu tiên gặp nhạc phụ tương lai, Diệp Sơn tất nhiên căng thẳng lắm, vội vàng dâng lễ vật lên, cúi đầu nói: "Cảm ơn chú ạ."
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng thì cùng ông nói chuyện, cả đoàn người bước vào trong nhà chính. Một người phụ nữ cài trâm bạc, mặc áo bông màu lam tươi cười bưng trà vào, chính là Lý Trang.
Diệp Sơn và Diệp Khê cùng nhau chào hỏi. Lý Trang vui vẻ cười nói: "Con cái nhà họ Diệp được nuôi dạy tốt ghê, con trai thì cao lớn vạm vỡ, ca nhi thì thanh tú dễ nhìn."
Diệp Khê cười đáp: "Thím quên rồi sao, lúc con còn nhỏ, chú thím từng đến thôn bọn con mua heo, còn gặp con nữa mà, lúc đó thím bảo con trông có nét giống một ca nhi nhà họ Lục ấy."
Lý Trang bật cười: "À à, là cục nếp trắng nõn đó à, hồi bé trắng trẻo tròn trịa, lớn lên rồi lại càng xinh đẹp như vầy, thím nhất thời chưa nhận ra. Phải rồi, chị họ của thím có một ca nhi độc đinh, tên là Niệm ca nhi, cũng xinh đẹp dịu dàng như con, chỉ là tính hơi chậm chút, sau này nếu gặp nhau, biết đâu các con còn chơi thân được ấy chứ!"
Cha mẹ Diệp trò chuyện với Lục Cảnh Phong về hôn sự giữa hai nhà, còn Diệp Khê thì đưa giỏ lễ mình mang đến trao cho Lý Trang, bà vui vẻ nhận lấy. Hôm nay nhà họ Diệp đến trao lễ, lễ nghi chu toàn, sính lễ mang theo cũng đầy đủ, khiến bà rất vừa lòng. Thấy Diệp Khê còn nhớ đến chị dâu tương lai, mang theo ít nấm và trái rừng, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng tấm lòng cũng thật quan trọng.
Sau này con gái bà gả qua đó, em chồng và em rể như vậy cũng dễ sống hơn, trong nhà cũng khó mà xảy ra chuyện.
Mọi người lại trò chuyện thêm một lúc, Lý Trang và Lục Cảnh Phong ra dáng trưởng bối, theo lệ hỏi Diệp Sơn vài câu. Diệp Sơn không phải người khéo ăn nói, nhưng trả lời từng câu rành rọt, thái độ chân thành, khiến hai người gật đầu hài lòng.
Chẳng bao lâu, Lý Trang gọi con gái mình là Lý Nhiên ra gặp mặt.
Một cô gái mặc áo vải chàm bước từ trong phòng ra, khuôn mặt mang ý cười, gò má còn chút bầu bĩnh, nhìn vào đã thấy dễ mến, là kiểu nhan sắc càng nhìn càng ưng.
Đây là lần đầu Diệp Khê gặp chị dâu tương lai của mình, vừa nhìn đã có cảm tình, cảm thấy nàng chắc chắn là người dễ sống chung.
Lý Nhiên cũng không tỏ ra rụt rè, vừa vào nhà đã lễ phép chào hỏi cha mẹ Diệp, xong mới nhìn sang Diệp Sơn. Hai người họ lần trước đã gặp qua một lần, lần này gặp lại vẫn đỏ mặt, ánh mắt lén lút nhìn nhau, thỉnh thoảng lại liếc trộm đối phương, trông đến là buồn cười.
Bà mối đứng bên nói vài lời may mắn, rồi hỏi Diệp Sơn: "Chàng trai nhà họ Diệp, con có bằng lòng cưới nhị tiểu thư nhà họ Lý là Lý Nhiên không?"
Diệp Sơn cười ngốc ngốc: "Trong lòng con rất vui ạ!" Nói rồi lại quay sang nhìn Lý Nhiên, cười thêm hai tiếng nữa, khiến Lý Nhiên và mọi người đều bật cười.
Bà mối lại hỏi Lý Nhiên: "Cô nương có muốn gả về nhà họ Diệp ở thôn Sơn Tú không?"
Lý Nhiên khẽ gật đầu: "Chỉ cần anh ấy muốn cưới ta, sau này thật lòng đối đãi, ta tất nhiên là đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!