Mảnh đất để trồng rau đã khai hoang xong, hôm sau Diệp Khê liền xuống núi, đến nhà Ly ca nhi để mua ít giống rau.
Khi cậu đến, Ly ca nhi đang ngồi trong sân thêu khăn tay. Diệp Khê đứng ngoài cổng rào gọi: "Lâu rồi không gặp, ngươi càng ngày càng dịu dàng đấy."
Ly ca nhi nghe thấy tiếng cậu, vui vẻ ngẩng đầu lên: "Cuối cùng ngươi cũng chịu đến tìm ta rồi!"
Nói xong liền vội vàng ra hiên lấy ghế: "Ngươi không biết đâu, từ sau khi ngươi lấy chồng, chẳng ai đến tìm ta nói chuyện nữa, ta đành phải thêu khăn tay giết thời gian."
Diệp Khê bước vào, ngồi trong sân, ghé đầu nhìn hoa văn cậu ta đang thêu: "Hôm về lại mặt không tiện đến, giờ phải sang tìm ngươi ngay nè."
Ly ca nhi dùng đầu kim gãi gãi tóc, trêu cậu: "Chắc là vì mải mê sống cuộc sống vợ chồng mặn nồng trên sườn núi như thần tiên quyến lữ, nên không nỡ xuống núi tìm ta chứ gì."
Diệp Khê bật cười, những ngày sau khi thành thân quả thực cậu sống rất thoải mái: "Đừng đùa nữa, hôm nay ta đến là để xin ngươi chia ít giống rau. Đất mới khai hoang xong, đang chờ gieo giống, phải tranh thủ cho kịp trước mùa đông."
Ly ca nhi nhận lấy cái giỏ cậu đưa: "Cây giống nhà ta dạo này lên đẹp lắm, ngươi muốn bao nhiêu cũng chia cho ngươi."
Diệp Khê thấy cậu ta ra vườn chọn giống, liền nói: "Củ cải, cải thảo lấy nhiều một chút, còn lại mỗi loại mười mấy hai mươi cây là đủ."
Ly ca nhi đáp: "Cây giống mẹ ta ươm tốt lắm, rễ to tua dài, trồng xuống là lớn nhanh, ngươi trồng nhiều thêm chút cũng được, đến lúc ăn không hết có thể mang lên trấn bán."
Diệp Khê cười: "Dù sao nhà ta cũng chỉ hai người, ăn không bao nhiêu, dư sẽ đem bán. Vẫn là mười văn hai mươi cây chứ?"
Ly ca nhi nói: "Ngươi cứ đưa chút tiền là được, đám cây giống này cũng gần cuối mùa rồi, ngươi không lấy thì mẹ ta cũng phải nhổ bỏ thôi, chi bằng tặng luôn cho ngươi."
Mẹ của Ly ca nhi nổi tiếng ở thôn Sơn Tú là người giỏi ươm rau giống, cây ươm lớn nhanh to khỏe, lại dễ chăm, vì thế bà bắt đầu buôn bán cây giống. Dù kiếm không nhiều nhưng một năm cũng đủ góp chút bạc phụ giúp gia đình.
Diệp Khê lắc đầu: "Thím vất vả trồng trọt, sao ta có thể chiếm lợi thế được, cứ tính đúng giá, sau này ngươi cũng dễ ăn nói với thím ấy."
Ly ca nhi đứng trong vườn rau, vừa chọn những cây giống tốt cho Diệp Khê vừa nói: "Ngươi có nghe chuyện nhà họ Lâm ở đầu thôn chưa?"
Diệp Khê lắc đầu, cau mày: "Tên Yêu ca nhi đó trong ngày ta thành thân còn dám giở trò, giật khăn che mặt của ta. Ta đã tát cho hắn hai cái, coi như trở mặt hoàn toàn rồi, không thèm quan tâm chuyện nhà hắn sao nữa."
Ly ca nhi nhớ tới cũng tức giận: "Cái thằng Yêu ca nhi ấy thật chẳng ra gì, dám chọc giận ngươi. Nhưng mà hắn dạo này gặp xui rồi."
Diệp Khê ngẩng lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ly ca nhi cười nói: "Bây giờ ngươi sống thoải mái quá, tai cũng bít lại rồi, chuyện ầm ĩ cả thôn mà ngươi không nghe được chút nào sao?"
Diệp Khê đáp: "Mới thành thân, trong nhà có bao việc lặt vặt cần lo, ta còn bận xoay sở chuyện của mình, đâu rảnh đi hóng chuyện nhà hắn. Với lại mấy hôm rồi ta chưa xuống núi, không biết cũng phải."
Ly ca nhi tỏ ra hứng thú, phủi bụi đất dính trên tay: "Nhà hắn mất mặt to rồi, thanh danh của tên Yêu ca nhi ấy coi như tiêu tan hẳn."
Diệp Khê im lặng lắng nghe.
"Ngươi biết Tiền mặt rổ ở thôn mình chứ?"
Diệp Khê gật đầu: "Ở phía tây thôn, suốt ngày rượu chè be bét, hay nợ tiền quán rượu."
"Ha, chuyện bẽ mặt của Yêu ca nhi chính là do lão phát hiện đó!" Ly ca nhi mặt mày hớn hở kể.
Diệp Khê nhướn mày: "Chuyện… không tiện nói à?"
"Đêm đó, Tiền mặt rổ uống say ở thôn bên, nửa đêm mới về, say quắc cần câu nên về tới thôn thì bị lạc đường, không tìm nổi cửa nhà mình, thế là cứ lang thang khắp nơi trong thôn. Kết quả lão thấy một bóng người lén la lén lút, liền muốn nhờ người ta dẫn mình về nhà, thế là bám theo suốt một đoạn đường. Ngươi đoán lão nhìn thấy gì?"
Trong lòng Diệp Khê đã đoán ra bảy tám phần, đây chẳng phải là tình tiết kinh điển trong mấy quyển thoại bản sao — một vụ tư tình lén lút.
Ly ca nhi xách giỏ rau quay lại, tiếp tục kể: "Lão nhìn thấy cái bóng đó đi vào cối xay nước ở đầu thôn mình, lão chưa kịp đi theo thì lại có một người nữa từ sau đống cỏ chạy ra, cũng theo vào luôn."
Diệp Khê hỏi: "Đều là người thôn mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!