Chương 32: (Vô Đề)

Đợi đến khi ba người Lâm Tướng Sơn, Diệp Sơn và cha Diệp đẩy xe trở về cũng là lúc cơm vừa nấu xong, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm của giò heo hầm tỏa ra.

Diệp Sơn bụng réo vài tiếng, càng đói thêm, hít mạnh hai hơi: "Hôm nay chắc có lộc ăn rồi, nhờ phúc của em rể ta đó!"

Ba người ra bên giếng múc nước rửa tay, còn trong bếp Diệp Khê mở nắp nồi ra, khoai tây đã hầm mềm nhừ, chọc nhẹ một cái là vỡ ra, sườn heo mềm rục, ngập trong lớp nước súp óng ánh sôi lục bục, rắc thêm hành lá và rau mùi nữa là có thể bắc xuống.

"Dọn cơm thôi, ăn trong nhà chính hả mẹ?"

Lưu Tú Phượng bưng cơm đến: "Ờ, sân thì mát mẻ thật, nhưng dạo này lá rụng nhiều, sợ có lá khô với côn trùng bay vô đồ ăn, vào nhà chính ăn cho chắc."

"Dạ." Diệp Khê múc xong thức ăn, lại đi mở nắp xửng hấp, bên trong là nửa thùng cơm gạo tẻ vừa chín, hương thơm của gạo bay ngào ngạt.

"Mẹ ơi, cơm này thơm ghê, là gạo mới năm nay à?"

Lưu Tú Phượng ở ngoài đáp lại: "Đúng vậy, vừa mới giã hồi sáng, gạo hoa mới, hạt dài thẳng và mẩy đều, nấu lên hạt cơm trong veo, dẻo thơm từng hạt, nhìn thôi đã thích rồi."

Diệp Khê cười: "Vậy để con lấy một túi mang về nhà, nấu cơm niêu ăn."

Lưu Tú Phượng ừ một tiếng, trong nhà có gì tất nhiên là sẵn lòng để Diệp Khê mang về.

Cơm trưa dọn lên bàn vuông trong nhà chính, giữa bàn là một tô canh đậu trắng ninh móng giò, bên cạnh là một tô lớn khoai tây om sườn, khoai tây mềm nhuyễn, miếng sườn vàng óng, bên ngoài bọc một lớp khoai nghiền, bên trong còn thêm ít đậu đũa, cũng hầm mềm nhừ.

Ngoài ra còn một đĩa rau dền xào tỏi, rau xào ra nước đỏ au, cà chua ngoài vườn là giống ruột bột, xào với mỡ heo ra nửa đĩa sốt, cho trứng vào đảo đều, đỏ vàng xen lẫn, rắc thêm hành lá, ngon khỏi phải nói.

Cuối cùng là một đĩa đậu phộng rang trộn chua cay, món nhắm rượu tuyệt hảo. Đậu phộng mới thu hoạch, nhổ xong rửa sạch đất sét bên ngoài bằng nước suối, phơi khô trong sân, lúc này vẫn còn độ ẩm, ăn vào ngọt bùi mềm mềm, rất hợp làm món trộn.

Diệp Khê bóc lớp vỏ đỏ, cắt ít ớt ngâm trong vại dưa, thêm chút ớt chỉ thiên và ớt xanh băm nhỏ, rồi thêm dầu mè, dấm chua, xì dầu, cuối cùng cho đậu phộng trắng tròn vào trộn đều, để một lát cho thấm gia vị, chua cay thơm ngon, nhai vào còn có vị ngọt bùi đặc trưng của đậu phộng.

Quả nhiên, lúc Lâm Tướng Sơn, cha Diệp, và Diệp Sơn uống rượu, đĩa đậu phộng kia chẳng mấy chốc đã vơi hơn nửa. Diệp Khê vừa nhai từng miếng cơm nhỏ, vừa âm thầm ghi nhớ, phu quân nhà mình đúng là người mê đậu phộng.

Diệp Sơn gắp một cái móng giò mềm nhừ, gắp lên một cái là lớp da bên ngoài cứ mềm oặt rung rinh, chấm vào chén nước chấm một cái là miếng thịt thấm đẫm sa tế.

Diệp Sơn ăn đến mức không kịp nói chuyện, vừa ăn móng giò vừa vét nửa chén cơm trắng: "Đừng nói nữa, tay nghề của Khê ca nhi đúng là không ai bì được. Từ khi Khê ca nhi xuất giá, mấy hôm nay ta nhớ quá, cơm ăn cũng ít đi mấy chén!"

Lưu Tú Phượng nghe vậy cười mắng: "Chẳng lẽ tay nghề của mẹ làm con nuốt không trôi à?"

Diệp Sơn bĩu môi: "Cơm mẹ nấu thì ngon, nhưng vẫn không bằng em con. Em rể à, ngươi thật là có phúc đấy, cưới được Khê ca nhi nhà ta, chắc ba bữa cơm mỗi ngày đều ăn ngon lắm. Lại thêm Khê ca nhi khéo tay, luôn nghĩ ra cách nấu mới, chẳng bao giờ khiến người ta chán ăn."

Nói vậy quả không sai, Lâm Tướng Sơn cưới được Diệp Khê, cảm thấy cuộc sống sau khi thành thân đúng là như thần tiên. Phu lang có tay nghề nấu ăn giỏi, cái miệng hắn như bị chiều hư, chỉ cần một bữa không ăn là trong lòng cồn cào. Nghĩ lại trước đây mình ăn toàn thứ gì đâu! Tuy phần lớn đều là món nhà nông đạm bạc, nhưng phu lang lại nấu ra mùi vị thơm ngon khó tả, khiến hắn cảm giác như thân thể mình cũng khoẻ mạnh hơn!

"Anh cả nói đúng, phu lang ta nấu ăn đúng là tuyệt, có thể đi làm đầu bếp nấu tiệc cũng được ấy chứ!"

Diệp Sơn nghe vậy thì cười ha ha khoái chí: "Em đúng là nhặt được bảo vật rồi đó, nhưng không được ức hiếp Khê ca nhi nhà ta đâu, nếu không để bụng đói cho mà biết!"

Diệp Khê và Lưu Tú Phượng nghe vậy cũng bật cười, cả nhà ăn bữa cơm trưa vui vẻ, tiếng cười nói vang vọng khắp sân.

Thời gian về thăm nhà thoáng cái đã trôi qua, Diệp Khê cảm thấy mình còn chưa ở lại được bao lâu, nhưng nhớ tới bầy gà con, vịt con ở nhà còn đang chờ ăn, đành phải quay về sườn núi.

Lưu Tú Phượng tuy không nỡ nhưng vẫn dặn dò: "Con ở trên sườn núi ngay đây thôi mà, cách nhà có mười phút là tới, có gì mà không nỡ, chỉ một bữa cơm thôi cũng đủ để về nhà một chuyến rồi."

Diệp Khê nghĩ vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

"Mẹ đã xúc cho con một gùi gạo mới trong nhà, lát nữa bảo chồng con gánh về. Còn có một túi đậu phộng, rau trong vườn mẹ cũng để riêng cho con một rổ, nào là dây bí, ớt rừng, cải nước, mẹ bó thành từng bó rồi, nếu ăn không đủ thì quay về lấy." Lưu Tú Phượng vừa đếm vừa chất đầy một rổ đồ, hận không thể dồn hết vào cho Diệp Khê mang về.

Diệp Khê vội nói: "Đủ rồi mẹ à, thế này là quá đủ rồi, nhà con có hai người thôi, ăn sao cho hết."

Lưu Tú Phượng cười bảo: "Các con mới gây dựng gia đình, cái gì cũng chưa có, cái gì giúp được thì mẹ sẽ giúp, đợi sau này nhà cửa vững vàng rồi, có đủ đầy rồi thì mẹ mới không lo nữa. Con à, thành thân rồi sống không dễ, con lại không có cha mẹ chồng đỡ đần, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải tự lo liệu, mẹ không giúp con thì ai giúp con đây?"

Diệp Khê nghe mà sống mũi cay cay, khịt mũi: "Mẹ ơi con biết mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!