Chương 31: (Vô Đề)

"Cha, mẹ, con về rồi đây!" Còn chưa vào sân, Diệp Khê đã cất tiếng gọi lớn.

Lưu Tú Phượng nghe thấy, vội vàng từ bếp chạy ra, nhìn thấy đứa con trai út của mình, trong mắt tràn ngập vui mừng.

"Khê ca nhi! Mẹ trông con mãi, mau vào nhà, con rể cũng vào đi."

Lâm Tướng Sơn thưa: "Con chào mẹ ạ."

Lưu Tú Phượng cười tít mắt, vội mời người vào, rồi pha trà, lấy trái cây.

Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn ngồi ở nhà chính, nhìn bà vui vẻ đi tới đi lui.

"Mẹ, sao con thành thân xong lại thấy giống như khách thế này, chẳng giống người trong nhà nữa." Diệp Khê chu miệng nói.

Lưu Tú Phượng cười bảo: "Toàn nói bậy, mẹ là vui quá, con rể lần đầu về thăm nhà, chẳng lẽ ta không tiếp đón tử tế chút sao? Mau, Tiểu Lâm ăn chút hoa quả đi con, đây là cha Khê ca nhi cố tình lên trấn mua đấy."

Trên đĩa bày vài quả hồng mọng nước, cùng ít trái cây khô, Lưu Tú Phượng đẩy tới trước mặt Lâm Tướng Sơn.

Lâm Tướng Sơn cười: "Mẹ đừng khách sáo, con đâu phải lần đầu tới, cứ như mấy lần trước là được, dù sao cũng đều là người một nhà."

Một câu của hắn đã dỗ được Lưu Tú Phượng cười tươi như hoa, bà liền đáp một tiếng.

"Cha với anh đâu rồi ạ?" Diệp Khê hỏi.

Lưu Tú Phượng ngồi xuống, cùng hai người nói chuyện nhà: "Vài hôm nữa là phải gieo lúa mì vụ đông rồi, bọn họ ra đồng hết cả rồi. Ruộng nhà mình đất xấu, không chịu khó cày xới, bón phân nhiều vào thì sang năm vụ mùa còn được bao nhiêu, lương thực cũng phải ít đi mấy đấu ấy chứ."

Lâm Tướng Sơn nghe xong thì đứng dậy: "Vậy để con đi giúp cha và anh cả."

Lưu Tú Phượng ngăn lại: "Đâu có đạo lý con rể mới về nhà vợ mà phải ra đồng cày bừa chứ, con cứ ngồi uống trà, hai người họ đủ sức lo rồi."

Lâm Tướng Sơn cười: "Thêm người thì thêm sức mà, với lại con cũng rảnh, sao có thể để cha cặm cụi ngoài đồng còn con ngồi đây uống trà được."

Diệp Khê nói với Lưu Tú Phượng: "Mẹ à, anh ấy có lòng, người cứ để anh ấy đi đi."

Lưu Tú Phượng "ai nha" một tiếng, rồi vào nhà lấy bộ quần áo cũ của Diệp Sơn cho Lâm Tướng Sơn thay.

Lâm Tướng Sơn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Diệp Khê và Lưu Tú Phượng, cũng tiện để hai mẹ con thủ thỉ tâm tình.

"Con rể đối xử với con có tốt không?" Làm mẹ ai mà chẳng lo cho con cái gả đi nơi khác, tất nhiên phải hỏi cho chắc.

Diệp Khê cười: "Mẹ nhìn con thế này có giống như không tốt không? Anh ấy rất tốt với con, chuyện gì cũng nghĩ cho con, con sống thoải mái lắm."

Lưu Tú Phượng nhìn sắc mặt con trai hồng hào, tinh thần phấn chấn, người mặc đồ mới, cổ tay còn đeo vòng bạc, đuôi mày khoé mắt đong đầy ý cười.

"Vậy là nhà mình không chọn nhầm người rồi, Lâm Tướng Sơn đúng là con rể tốt. Thấy con sống yên vui thế này, mẹ cũng yên lòng, chỉ cần hai đứa thuận hòa, ngày tháng sau này ắt sẽ tốt."

Diệp Khê lẳng lặng nghe lời mẹ dặn dò.

Lưu Tú Phượng hạ thấp giọng: "Đêm đến, nó có ức hiế. p con không?"

Trong chuyện chăn gối, bà mẹ nào cũng muốn nhắc nhở đôi câu, sợ con không hiểu chuyện lại thiệt thòi.

Diệp Khê đỏ hết cả cổ, nói chuyện này với mẹ cũng ngượng, ngập ngừng: "Chỉ là lâu quá chịu không nổi thôi, lần nào cũng phải quần nhau đến nửa đêm, làm con mỏi hết cả eo cả chân."

Lưu Tú Phượng nghe xong che miệng cười: "Ca nhi ngốc, đàn ông mà hứng lên lâu quá thì con cứ nói lời ngon ngọt mà dỗ dành nó, đàn ông ai chả như thế, phải biết dẻo miệng dỗ nó, không thì nó dây dưa mãi, mới cưới lại đang tuổi trẻ khí thịnh, một thân hỏa khí không phát ti. ết ở trên người con thì còn biết phát vào đâu."

(Mẹ đổ thêm dầu zô lửa nữa gòy đó mẹ :))))

Diệp Khê cúi đầu nghe, ngón tay khẽ gõ vào thành chén trà, cậu còn chưa kể việc Lâm Tướng Sơn cứ hở ra là kéo cậu làm cái chuyện ấy, giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng kiêng dè gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!