Chuyện thôn có người xứ khác tới ở, sang ngày hôm sau cả làng ai ai cũng biết, mọi người đều xì xào bàn tán sau lưng về người đàn ông lạ mặt một mình đến thôn Sơn Tú an cư.
Diệp Khê nghe lời cha mẹ, tránh thật xa căn nhà ở sườn núi kia, đến cắt cỏ ở bờ sông gần đó cũng không dám đi.
Ngược lại, bạn thân của Diệp Khê là một ca nhi tên Lưu Ly lại tìm đến.
Lúc cậu ta tới thì Diệp Khê đang ngồi dưới bóng râm trong sân lựa đậu nành, thấy người thì liền cười cười kéo ghế mời ngồi: "Mấy bữa nay chẳng thấy mặt đâu."
Ly ca nhi ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn đôi tay trắng nõn thon dài của Diệp Khê đang khéo léo lựa từng hạt đậu tròn vo trong cái rổ tre: "Mấy ngày trước ta sang nhà ngoại chơi, hôm qua mới về."
Diệp Khê tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Có nhà ngoại tốt nhỉ, không như nhà ta, bên người chẳng còn ai lớn tuổi để nương nhờ nữa." Ông bà nội của Diệp Khê đã mất từ khi cha còn nhỏ, còn ông bà ngoại cũng đều đã lần lượt qua đời mấy năm nay.
Ly ca nhi vui vẻ kể: "Ngoại ta thương ta lắm, lúc về còn lén dúi cho ta hai mươi văn tiền."
Diệp Khê đổ đậu trong túi vải ra, tiếp tục sàng lọc: "Vậy là ngươi lại có bạc riêng để dành rồi, đến khi gánh hàng rong tới, chắc ngươi lại mua đủ thứ linh tinh nữa cho xem."
Ly ca nhi hứ một tiếng, không chịu nhận mình tiêu xài hoang phí: "Nếu gã hàng rong tới thật, ta chỉ mua ít chỉ thêu thôi."
Diệp Khê chỉ cười, coi như tin lời cậu ta.
Ly ca nhi cũng đưa tay ra giúp lựa đậu, hai người cùng cặm cụi làm một hồi, rồi cậu ta lại khơi chuyện: "Hôm qua ta vừa về đã nghe bảo trong thôn mình có người ngoài tới sinh sống."
Diệp Khê gật đầu: "Sống ở căn nhà cũ trên lưng núi của ông Lưu mù trước kia ấy."
Ly ca nhi thì thầm: "Ngươi không biết đâu, hắn ta cao lớn lắm luôn, mẹ ta còn dặn phải tránh xa, người lạ mặt không rõ gốc gác, sợ là kẻ chuyên làm chuyện mờ ám."
Diệp Khê nhặt một hạt đậu hỏng ném đi, gật đầu đáp: "Anh cả cũng nói hắn vạm vỡ, còn bảo trông giống mọi rợ."
Ly ca nhi xích ghế lại gần hơn một chút, nhỏ giọng nói với Diệp Khê: "Anh cả nói sai rồi, hắn không giống mọi rợ đâu."
Diệp Khê liếc mắt: "Ngươi gặp rồi à?"
Ca nhi mà lén nhìn nam nhân là chuyện khiến người ta xấu hổ, Ly ca nhi khẽ gật đầu, thì thào bên tai Diệp Khê: "Sáng nay ta đi giặt đồ ngoài sông, từ xa thấy một người đang cầm lưới đánh cá giữa làn sương mỏng, bóng dáng hắn cao lớn rắn rỏi, động tác tung lưới cũng dứt khoát đẹp mắt. Ta trốn sau bụi lau nhìn lén vài lần, lúc hắn xoay người, nhờ ánh sáng ban mai, ta nhìn rõ được dung mạo của hắn."
Diệp Khê hỏi: "Có phải râu ria đầy mặt, trợn mắt trừng trừng không?"
(Bà tả Phán quan hả bà thơ????)
Ly ca nhi lắc đầu: "Không có, râu trên mặt đã được cạo rồi, nhìn vào còn có vài phần…" Nói đến đây, vành tai cậu ta bắt đầu đỏ lên, chống tay vào má tiếp lời: "Tuấn tú, là một nam nhân càng nhìn càng thấy vừa mắt."
Diệp Khê nghe vậy thì trêu chọc: "Ngươi vẫn là ca nhi chưa đính hôn đấy nhé, sao lại dám lén lút khen nam nhân tuấn tú, coi chừng bị người ta nghe thấy rồi cười cho."
Ly ca nhi lè lưỡi: "Dù sao ta chỉ nói với mỗi mình ngươi, cũng chẳng sợ bị ngươi cười."
Diệp Khê khẽ cười, khoé mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, không đáp lời cậu ta.
Ly ca nhi nhìn mặt cậu, khẽ thở dài: "Ngươi vốn xinh đẹp như vậy, sao lại để bị bỏng mặt chứ? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Diệp Khê lắc đầu, đã chấp nhận sự thật này từ lâu: "Chắc là không chữa được nữa rồi. Ngươi xem, vết bỏng này lồi lõm xấu xí, sợ là sau này phải luôn đeo khăn che mặt."
Ly ca nhi khẽ vén một góc khăn che mặt, cúi đầu liếc nhìn thật nhanh, quả nhiên thấy một mảng lớn sẹo gồ ghề đã chiếm cả nửa bên má trái.
Cậu ta thấp giọng nói ra nỗi lo trong lòng: "Còn hôn sự với nhà họ Tào thì sao?"
Diệp Khê bình thản đáp: "Nếu họ muốn hủy hôn, ta cũng đồng ý, không làm khó người ta."
Ly ca nhi nắm lấy tay Diệp Khê, an ủi: "Nghe nói con trai nhà họ Tào là một thư sinh, xuất thân danh gia vọng tộc, chắc cũng không đến mức hẹp hòi coi trọng bề ngoài như vậy. Cứ chờ xem ý họ thế nào, nếu họ vẫn giữ lời, mọi người xung quanh sẽ càng kính trọng."
Diệp Khê khẽ mỉm cười: "Nếu nhà họ Tào chịu cưới ta, thì ta nhất định sẽ sống thật tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!