Trời còn chưa sáng, trong sân nhỏ đèn dầu đã le lói. Hôm nay Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn phải lên trấn mua sắm, nên dậy thật sớm kẻo lỡ mất phiên chợ, nếu đi trễ thì chỉ còn hàng người ta lựa sót lại mà thôi.
Lâm Tướng Sơn dậy trước, mặc xong áo quần, ngoảnh lại thấy Diệp Khê còn ngồi lơ mơ trên giường, mắt chưa kịp mở hết, đầu cứ gật gù buồn ngủ.
Hắn nhớ tới chuyện tối qua mình nhất thời không kiềm chế được, lại lăn lộn người ta một trận, giờ nghĩ lại cũng thấy mình không phải. Trước đây hắn rất biết tự giữ mình, vậy mà từ khi cưới được phu lang mềm mại, đêm đêm chui vào chăn liền như biến thành trai tơ mới biết yêu.
Hắn áy náy nói với Diệp Khê: "Hay là mình ngủ thêm một lát đi, trời còn chưa sáng, trăng cũng chưa lặn xuống núi mà."
Diệp Khê biết hắn là thương mình, nhưng chuyện lên chợ liên quan đến kế hoạch nuôi trồng trong nhà, sao có thể vì cơn buồn ngủ của mình mà trì hoãn được.
"Thôi, em dậy luôn đây. Ăn sáng chút rồi đi, đường lên trấn xa, phải đi mất một canh giờ, nếu chậm trễ, sợ cây giống con cũng bị người ta chọn sạch mất rồi."
Lâm Tướng Sơn chỉ đành đáp một tiếng, đưa bộ quần áo đặt trên bàn thấp cạnh giường cho Diệp Khê: "Vậy anh đi chất củi, bó sẵn lại cho xong, để lát nữa mình đi sớm."
Diệp Khê vừa mặc áo vừa gật đầu: "Em vào bếp làm ít cơm để ăn sáng, bụng không no lát nữa đi bộ không nổi đâu."
Lâm Tướng Sơn liền ra sân bận rộn bó củi. Hắn cách đôi ba ngày lại lên núi đốn ít củi tốt, chẻ sẵn phơi khô trong sân mấy hôm, đợi khi thật ráo mới chất vào phòng củi. Nhờ sức khỏe tốt, lại quen tay, củi mà hắn đốn đều là những khúc gỗ chắc, to đều đốt lâu, loại củi này đem bán ở trấn cũng được hai mươi văn một bó.
Diệp Khê cũng không nấn ná thêm, nghe thấy tiếng Lâm Tướng Sơn bận rộn ngoài sân, cậu vội vàng rời giường ra ngoài.
Vào thu rồi, nhiệt độ trên núi hạ xuống đột ngột, gió sớm lúc trời chưa sáng lẫn trong sương lạnh buốt khiến người ta rét run.
Vừa đẩy cửa phòng, một luồng gió lạnh ùa vào, Diệp Khê bất giác rùng mình, hít vào một hơi khí lạnh. Quả nhiên, trăng còn treo nơi đầu núi chưa lặn, bầu trời một mảng đen xen lẫn sắc lam xám, tiếng chim trĩ gáy vang trong khu rừng u tịch lại càng khiến núi rừng thêm tĩnh mịch.
Diệp Khê nhanh chân vào bếp, lần mò lấy viên đá lửa nhóm ngọn đèn dầu trên bếp, ánh lửa bằng hạt đậu le lói chiếu sáng gian bếp nhỏ hẹp. Cậu mở tủ chạn, lấy ra nửa chén cơm nguội còn thừa từ tối qua. Nhà cũng chẳng còn gì nhiều để ăn, đành lấy cơm nguội nấu cháo lót dạ cho xong.
Diệp Khê ngồi xuống trước bếp lò nhóm lửa, ngọn lửa cam hồng dần dần bốc lên, soi sáng cả căn phòng. Cậu đổ vào nồi hai gáo nước lạnh rồi chờ nước sôi.
Trong lúc đó, Diệp Khê xách thau gỗ, múc nửa thau nước mát trong vại mang ra sân rửa mặt. Nhà Lâm Tướng Sơn không có giếng, chỉ dùng nước suối chảy từ trên núi xuống, ngọt mát trong vắt, uống còn ngon hơn hẳn nước giếng.
Chỉ là hơi phiền một chút, phải tự đem thùng ra ngoài khe suối trên núi gánh nước về. Nghĩ đến chuyện bình thường Lâm Tướng Sơn cũng phải tranh thủ lúc rảnh để đi gánh nước, Diệp Khê thường ngày dùng nước cũng tiết kiệm.
Nước suối để qua đêm lạnh buốt thấu người, đầu ngón tay Diệp Khê ngâm trong chậu nước đỏ bừng, vốc nước rửa mặt thì lạnh đến mức cả mặt tê cứng, cơn buồn ngủ lập tức bị xua tan sạch sẽ.
Lâm Tướng Sơn nghe tiếng Diệp Khê khe khẽ xuýt xoa, sau khi bó củi xong liền đi lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bị lạnh đến ửng đỏ, đưa tay thử nước một cái.
Hắn nhíu mày nói: "Trên núi nhiệt độ thấp, nước suối cũng lạnh thấu xương, mình nên dùng nước ấm mới phải, lạnh hỏng người thì sao mà được."
Diệp Khê nhỏ giọng cãi lại: "Em thấy mình cũng dùng nước lạnh, nên lười không đun nữa."
Lâm Tướng Sơn nói: "Anh là đàn ông thô kệch, giữa mùa đông mà tắm nước lạnh cũng chẳng hề gì, mình thì khác, thân thể yếu mềm, đâu có khỏe như anh. Nếu mình ngại phiền, sau này sáng sớm anh dậy sẽ đun nước rửa mặt cho mình."
Diệp Khê biết Lâm Tướng Sơn là người biết thương người, nhưng cũng không ngờ hắn lại tinh ý đến vậy, phu quân nhà ai lại chịu làm cái việc đun nước rửa mặt cho phu lang chứ.
"Mình đừng mắng em nữa, sau này em sẽ dùng nước ấm mà, chồng à, mình đừng cằn nhằn em nữa nhé."
Cậu vừa làm bộ nũng nịu, Lâm Tướng Sơn liền không nỡ nghiêm mặt nữa, chỉ dặn đi dặn lại rằng trời càng ngày càng lạnh, không được lười biếng nữa, nếu lạnh hỏng người thì chịu khổ cũng chỉ là mình thôi.
Diệp Khê lè lưỡi đáp ứng.
Nước trong nồi đã sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên làm ấm cả căn bếp, Diệp Khê quay lại bếp mở nắp nồi, lấy đũa đánh tơi nửa thau cơm nguội rồi đổ vào.
Cơm nguội bỏ vào nước sôi, đun thêm một lúc, nước dần chuyển sang màu trắng sữa, hạt cơm mềm nhũn tan ra, nấu ra được lớp dầu gạo, thành một nồi cháo trắng sánh đặc.
Trong nhà không có trứng gà để thả vào làm món mặn, Diệp Khê liền gắp một miếng mỡ heo bỏ vào nồi cháo, may mà lần trước Lâm Tướng Sơn mua một vò mỡ heo, giờ vẫn còn một ít.
Diệp Khê lại lần mò ra mép tường ngoài sân, tranh thủ trong bóng tối hái một nắm rau cải dại. Trời còn chưa sang cuối thu, rau cải dại tuy đã trổ hoa, lá cũng bắt đầu già, nhưng mấy lá non ở đầu ngọn vẫn ăn được.
Bên chân tường mọc đầy cỏ dại, xen lẫn không ít rau tề, Diệp Khê lựa những ngọn non hái được nửa rổ, tính đem vào làm rau trộn ăn kèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!